Chương 286: Nhìn rõ trái tim mình
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 541 chữ
- 2022-02-06 12:14:56
Cuối cùng bọn họ đến Tập đoàn Lục Đạt chỉ mất một nửa thời gian so với bình thường.
Trên mặt Thẩm Thiên Trường chẳng c8ó biểu cảm gì, vừa rồi lúc ra khỏi khách sạn trong mắt cô còn có sự nhẫn nhịn, nhưng hiện tại đã hoàn toàn trở lại với sự bìn3h tĩnh.
Nhưng Trần Tử Nhiễm chưa bao giờ thấy cô ấy như thế, cô hiểu Thẩm Thiên Trường, có đôi khi trông càng bình tĩ9nh thì nội tâm cô ấy càng dữ dội.
Trong phòng làm việc, đối diện với cửa không có ai, Thẩm Thiên Trường quay đầu sang, thấy Lục Chi Cửu đang đứng một mình đối diện với cửa sổ, đôi mắt nhìn về phía trước, ngắm thành phố Vân ở phía xa xa.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh đứng an tĩnh ở đó, khung cảnh thành phố Vân nhỏ bé xa xôi tôn vóc dáng hoàn mỹ của anh lên như một vị thần.
Lục Chi Cửu…
Thẩm Thiên Trường gọi khẽ một tiếng.
Dường như Lục Chi Cửu cũng hơi ngẩn người, phát hiện ra Thẩm Thiên Trường đến, anh đột nhiên xoay người lại.
Thẩm Thiên Trường nhìn khuôn mặt đủ để khiến bất cứ ai cũng phải thổn thức ấy, đồng thời cũng là người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Thẩm Thiên Trường nhìn cửa chính của Tập đoàn Lục Đạt, vươn tay mở cửa xe bước xuốn6g.
Còn chưa đóng cửa xe thì Trần Tử Nhiễm đã gọi lại:
Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường xoay người, cúi xuống5 nhìn cô ấy.
Rõ ràng chỉ có mấy phút, nhưng lại như trải qua bao năm dài đằng đẵng.
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Thiên Trường nhấc chân ra ngoài, cô bước đi chậm rãi từng bước một, tới cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Dừng lại vài giây trước cửa ra vào, rốt cuộc cô cũng vươn tay mở cửa vào trong.
Tớ đợi cậu ở đây.
Rốt cuộc khóe miệng Thẩm Thiên Trường cũng hơi cong lên:
Tiểu Nhiễm, tớ không sao.
Nhìn theo Thẩm Thiên Trường vào Tập đoàn Lục Đạt, Trần Tử Nhiễm mới thở dài thật sâu, lấy điện thoại ra gọi điện cho Trần Tử Mặc.
Thẩm Thiên Trường bước vào sảnh tầng một của tập đoàn Lục Đạt, tới chỗ thang máy riêng, bảo vệ vừa thấy cô liền vội vàng ấn thang máy cho cô.
Cấp trên đã thông báo thân phận của Thẩm Thiên Trường rồi, không ai dám tiếp đón qua loa.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thẩm Thiên Trường nhìn con số tăng lên theo số tầng, cuối cùng dừng lại trên tầng cao nhất.
Trong tình huống hỗn loạn ở khách sạn vừa rồi, cô nhất thời bị quá khứ ảnh hưởng, cảm giác bất lực, mê mang, đau đớn không một ai của biết trước kia lập tức cắn nuốt cô.
Thậm chí cô còn quên việc chất vấn Thịnh Lam, quên việc phản bác đám phóng viên.
Nhưng khi cô đang mất phương hướng, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Thì ra cho dù thế giới có đột nhiên sụp đổ, chuyện mà cô muốn làm nhất cũng chỉ là gặp anh mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.