• 1,113

Chương 307: Lục chi cửu, em yêu anh


Thẩm Thiên Trường cúi đầu, cô cảm thấy đầu óc của mình sắp ngừng hoạt động vì nhiệt độ rồi:
Vâng.


Nghe thấy câu trả lời của cô, Lục Chi Cử8u cong môi nở nụ cười, anh kéo cô tới cạnh giường, còn anh thì nằm trên giường:
Bắt đầu đi, bác sĩ Thẩm…


Bác sĩ… Thẩm?
Một cánh tay quấn lấy người cô. Cảm giác tê ngứa truyền tới từ phía sau lưng khiến cô hoàn toàn tỉnh táo lại, cô túm lấy cánh tay trước ngực rồi muốn xoay người đi.

Lục Chi Cửu, đừng nhìn…

Suýt chút nữa cô quên mất những vết sẹo đáng sợ trên khắp lưng mình.
Nghĩ tới phần miêu tả rõ ràng trong sách hướng dẫn sử dụng, Thẩm Thiên Trường nói ấp úng:
Trên đó ghi là… dùng tay… nếu thực sự không được thì dùng…

Thẩm Thiên Trường không thể nói ra được chữ cuối cùng.
Lục Chi Cửu nhướng mày, tiếp tục dụ dỗ:
Ồ? Vậy cứ tiếp tục theo những gì ghi trên đó đi.

Vừa dứt lời, anh cầm tay cô đưa xuống phía dưới.
Thế là Thẩm Thiên Trường liền chạm vào… Sau khi phản ứng lại được mình đã chạm vào cái gì, đầu óc Thẩm Thiên Trường hoàn toàn nổ tung, cô trợn tròn mắt nhìn Lục Chi Cửu.
Chẳng phải… chẳng phải anh không được sao? Rõ ràng là cô chưa dùng tinh dầu, sao lại…
Thẩm Thiên Trường mở mắt quay đầu nhìn anh, ánh đèn ngủ mờ ảo tạo thành bóng đen trên khuôn mặt anh, khóe miệng anh hơi nhếch, mang theo sức quyến rũ khó có thể diễn tả được bằng lời.
Thẩm Thiên Trường hơi ngây ra:
Em… Em không biết làm cho lắm…


Em chưa đọc hướng dẫn sử dụng hả?

Cô lấy hai tay che kín mắt và nói thật nhỏ:
Lục Chi Cửu, hay là… ngày mai chúng ta thử lại sau…

Có lẽ ngày mai cô sẽ làm được.
Thẩm Thiên Trường đợi một lát mà không nghe thấy câu trả lời của Lục Chi Cửu, cô đang định bỏ tay ra và mở mắt ra xem thì lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của Lục Chi Cửu.

Lục Chi Cửu, anh…


Ưm…

Còn chưa dứt lời thì môi cô đã bị cướp đoạt…
Động tác của anh dừng lại, nhưng anh không cho cô xoay người đi.

Có phải là… xấu lắm không…
Thẩm Thiên Trường tựa đầu vào khuỷu tay anh và nói đầy rầu rĩ.
Lục Chi Cửu cười nhẹ một tiếng, anh chậm rãi xoay người cô lại, hai người đối diện với nhau.

Ừm.

Thẩm Thiên Trường đặt thứ đồ đang cầm sang một bên, sau đó vươn tay cởi 5cúc áo của anh ra. Bởi vì hồi hộp nên tay cô hơi run, hoàn toàn không dám ngẩng đầu đối mặt với Lục Chi Cửu.
Không biết có phải vì quần áo của Lục Chi Cửu là đồ mới hay không mà cởi cúc thôi cũng rất tốn sức, mới cởi được ba cúc mà trên trán Thẩm Thiên Trường đã đổ mồ hôi. Cô bất giác giơ tay nới rộng cổ áo choàng tắm ra, mảng da thịt trắng nõn trên xương quai xanh biến thành màu hồng nhạt vì nhiệt độ.
Thẩm Thiên3 Trường bất giác liên tưởng tới sở thích kỳ dị của một nhân vật nào đó, hình như lúc trước cô nghe nói đàn ông đều thích như vậy thì phải?
9Mồ hôi trong tay cô gần như sắp chảy thành giọt, sau khi hít sâu một hơi, cô cởi giày ra, chậm rãi trèo lên giường, lướt qua người Lục Chi Cửu và q6uỳ xuống bên cạnh anh.

Vậy em bắt đầu nhé.

Ngay sau đó, hơi thở nóng rực của anh ập tới, đợi đến khi Thẩm Thiên Trường hoàn hồn thì cô đã bị Lục Chi Cửu đè dưới người.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của anh gần ngay trong gang tấc, ngọn lửa trong mắt anh gần như muốn cắn nuốt cô.

Bác sĩ Thẩm đã châm lửa rồi thì chỉ có thể lo dập lửa thôi.


Trong mơ.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình cứ mơ mơ màng màng, cơn choáng váng kèm theo sự đau đớn gần như khiến cô đánh mất lý trí. Cô muốn nắm chặt lấy một thứ gì đó, nhưng kiểu gì cũng không làm được.
Như thể đang nói mê trong mộng, cô thì thầm nói ra câu ấy, sau đó ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy lưng mình ngứa vô cùng. Cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện ra hai ngọn đèn trên đầu giường vẫn đang bật, mà bên ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm vắng lặng.
Thẩm Thiên Trường không nói gì nữa, nhưng trong lòng cô đang không ngừng cổ vũ bản thân, cô nhất định có thể chữa khỏi cho Lục Chi Cửu, nhất định có thể. Nghĩ vậy, tay của Thẩm Thiên Trường lại di chuyển xuống dưới phần bụng của Lục Chi Cửu…
Nhưng vừa đụng vào lớp vải của chiếc quần thì Thẩm Thiên Trường đã rụt tay về như bị bỏng.
Thẩm Thiên Trường nản lòng hừ một tiếng, sau đó nằm vật ra giường. Cô điên mất thôi, cô thật sự không làm được, ít nhất thì hôm nay cô không làm được!
Cô giơ tay quệt mồ hôi, tiếp tục nghiêm túc cởi cúc áo cho Lục Chi Cửu. Theo động tác của cô, những đường cong rắn rỏi dưới bộ quần áo của Lục Chi Cửu cứ lúc ẩn lúc hiện, phần cơ ngực cũng phập phồng theo hơi thở của anh…
Thẩm Thiên Trường không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, hai tay cũng đang run rẩy. Ánh mắt của cô men theo phần bụng di chuyển xuống dưới, nhưng cô chỉ dám dừng lại ở đó một giây rồi lập tức rụt về và nhắm mắt lại.

Sao lại phải nhắm mắt?
Lục Chi Cửu bỗng mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, cô cố gắng để nhìn rõ hơn, nhưng lại chẳng thể nào nhìn thấy được.
Mãi đến cuối cùng, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy một người đang đi về phía cô, trên người tỏa ra ánh mặt trời. Anh bước tới ngày một gần hơn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy mặt anh, khiến cô mừng rỡ không thôi.

Lục Chi Cửu, em yêu anh.

Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng nhìn thấy rõ, trên bả vai bên phải vốn dĩ phải nhẵn nhụi của anh lại tồn tại một vết sẹo rất dễ phát hiện ra.

Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, đây là lý do mà lúc trước anh nói rằng cứ trời mưa là anh lại đau vai sao?

Đang định lấy tay đặt lên vết sẹo ấy thì cô lại phát hiện ra trên ngực trái của anh còn có một vết sẹo lâu năm hơn cả vết sẹo trên vai phải.


Cái gì làm bị thương vậy?
Thẩm Thiên Trường hỏi.

Lục Chi Cửu nói bằng giọng thản nhiên:
Súng bắn.


Thẩm Thiên Trường kéo chăn ra một chút, cô phát hiện ra những nơi mà cô nhìn thấy gần như đều có những vết sẹo mờ mờ. Trái tim Thẩm Thiên Trường co thắt lại, cô bỗng ngồi bật dậy, vươn tay lật tấm chăn ở phía bên kia lên, trông thấy phần eo trên cơ thể cường tráng của anh gần như phủ kín sẹo, không có nơi nào là hoàn hảo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.