• 3,543

Chương 315: "BA KHÔNG ĐƯỢC"


Nhưng trông Lục Chi Cửu không hề có ý định trả điện thoại lại cho cô, cô đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn không chủ 8động lên tiếng đòi lại điện thoại.

Khi mà nụ cười trên môi cô đã cứng ngắc đến mức chỉ có thể cúi đầu nhìn chân mình3, rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng đặt đũa xuống, đưa điện thoại tới trước mặt cô.

Thẩm Thiên Trường vui vẻ ra mặt, cầm lấy9 điện thoại là cô xoay người đi ra ban công. Còn chưa đi tới ban công thì Lục Chi Cửu đã gọi lại:
Thẩm Thiên Trường.

<6br>Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, thấy Lục Chi Cửu vẫn ngồi trước bàn ăn, biểu cảm của anh có vẻ hơi buồn bã.
Khóe miệng Lục Chi Cửu cong lên thành một nụ cười sâu xa, có vẻ như anh không cho là đúng, đây đâu phải chuyện mà cô có thể quyết định được.
Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Thẩm Thiên Trường hừ hừ hai tiếng mà chẳng mấy quan tâm:
Chó cùng dứt giậu, cẩn thận chọc vào em là em… báo cảnh sát đấy!

Khuôn mặt của Lục Chi Cửu lại biến thành màu đen, đúng là ý nghĩ vớ vẩn gì cô nàng này cũng nghĩ ra được.
Thẩm Thiên Trường nhìn vào mắt anh, hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó cô nở một nụ cười thật tươi:
Có phải anh đang nhắc nhở em, để sau này em đừng ghen tuông mù quáng với những cô gái bên ngoài rồi làm anh phiền lòng đúng không?

Thấy Thẩm Thiên Trường cố tình xuyên tạc đi, rốt cuộc vẻ mặt hờn dỗi của Lục Chi Cửu cũng thay đổi, anh nghiến răng nghiến lợi:
Rốt cuộc là ai không chuyên tâm hả!

Thẩm Thiên Trường lại vui vẻ hôn anh một cái:
Ừm, vậy nên để đền bù anh, tối nay em không bắt anh ngủ xô pha nữa nhé? Nhưng chúng ta đã giao kèo rồi, anh không được làm gì hết, tối nay em tiến hành phiên giao dịch, tốn đầu óc lắm đấy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Khuôn mặt của Lục Chi Cửu hoàn toàn biến thành màu đen, cô gái này càng lúc càng kiêu ngạo thật rồi. Thế là anh không nhịn được vươn tay kéo cô vào lòng, cướp đoạt lấy môi cô như thể muốn trừng phạt.
Thẩm Thiên Trường choáng váng vì nụ hôn của anh, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên mập mờ.
Nghĩ lại tình cảnh ngày hôm qua, đến cuối cùng thì lý trí của Thẩm Thiên Trường vẫn chiến thắng. Cô dùng sức chín trâu hai hổ mới thành công thoát khỏi ngực Lục Chi Cửu, thở phì phò cất cao giọng uy hiếp:
Lục Chi Cửu, anh còn như vậy nữa là ngày mai em với anh ngủ riêng!


Ba không được
này của Thẩm Thiên Trường khiến Lục Chi Cửu cứng họng không nói được gì nữa. Anh thở dài một hơi, một lần nữa thỏa hiệp với cô.
Thấy anh không nói gì nữa, Thẩm Thiên Trường ôm chăn quay trở lại với chiếc ghế nằm ở ban công.
Cô mở điện thoại ra, đang định hỏi Trần Tử Nhiễm về tình hình bên kia thì nhìn thấy mấy tin nhắn mà Trần Tử Nhiễm mắng cô vì tội mất tích khi đang nhắn tin, cuối cùng là một tin nhắn: [Tớ gặp tên ôn thần Tạ Yến, tàu lượn trước đây.]
Thẩm Thiên Trường nhíu mày, nghĩ lại cũng đúng, sao Tông Húc lại vắng mặt trong buổi giao lưu do Viễn Thông tổ chức được.
Thời gian gửi tin nhắn này là mười mấy phút trước, thế là Thẩm Thiên Trường dứt khoát gọi thẳng vào số Trần Tử Nhiễm.
Điện thoại vang lên rất lâu mà không ai bắt máy, vì thế Thẩm Thiên Trường lại gọi điện cho Tống Ngưng Y, nhưng vẫn không ai nghe.
Nghe tiếng uỳnh uỳnh của xe phân khối lớn, Thẩm Thiên Trường bỗng nhớ tới lần hai người đi bảo vệ luận án tốt nghiệp.

Đúng thế, nhưng không phải tớ lái, tớ là công dân tốt tuân thủ luật pháp, nói không với lái xe sau khi uống rượu!


Vậy thì là ai?


Bây giờ em phải lo công chuyện, anh gọi nhân viên phục vụ tới thu dọn thức ăn thừa đi, sau đó tới phòng làm việc đọc sách, hoặc là đi ngủ cũng được. Tóm lại, chưa tới mười một giờ lúc phiên giao dịch đêm kết thúc thì anh đừng tới quấy rầy em!

Lục Chi Cửu đang định nói gì đó thì Thẩm Thiên Trường lại ngắt lời:
Không được tỏ ra tội nghiệp, không được nói những lời chất vấn anh hoặc là chất vấn em, càng không được…

Thẩm Thiên Trường nhìn chiếc áo ngủ tối màu trên người anh:
Không được… dụ dỗ em!

Thẩm Thiên Trường suýt thì cho rằng mình nghe nhầm:
Anh nói gì cơ?

Ánh mắt của anh hơi chuyển động, giọng nói sạch sẽ trầm thấp mang theo sự lên án:
Tối nay em toàn bơ anh, anh cảm thấy bây giờ anh chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Thẩm Thiên Trường nghệt mặt ra, cô cảm thấy thế giới này thật huyền ảo, đây… đây là Lục Chi Cửu mà cô biết thật sao?
Cô đặt điện thoại xuống, bước tới trước mặt Lục Chi Cửu, vươn tay ra nâng mặt anh lên và nói thì thầm:
Anh Lục, rốt cuộc anh có biết bên ngoài có bao nhiêu cô gái đang ngấp nghé anh không?

Thẩm Thiên Trường thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, cô không thể tin được rằng Lục Chi Cửu lại chất vấn mình như thế!
Lục Chi Cửu nhìn vào mắt Thẩm Thiên Trường, giọng nói trầm thấp:
Thế thì sao? Anh chỉ cần một mình em.


Có đ5ược rồi là không biết trân trọng nữa, không biết em đã nghe câu này bao giờ chưa?


Dạ?
Thẩm Thiên Trường hơi ngớ ra vì câu nói không đầu không đuôi này của anh.

Có phải em chán anh rồi không?
Lục Chi Cửu chậm rãi mở miệng, hai ngọn đèn treo trên bàn ăn chiếu vào người anh, hiện lên chút gì đó cô tịch.
Một tay Trần Tử Nhiễm cầm điện thoại, một tay dang rộng ra cảm nhận làn gió đêm rít gào.

Ổn rồi, tớ cắt đuôi Tạ Yến được rồi!
Trong giọng nói của cô ngập tràn sự vui vẻ và hưng phấn.

Cậu đang… đi xe mô tô?

Thẩm Thiên Trường loáng thoáng cảm thấy lo lắng, cô đang định gọi vào số Ninh Trạch Tây thì Trần Tử Nhiễm đã gọi lại cho cô.
Thẩm Thiên Trường vừa bắt máy là lập tức nghe thấy tiếng xe máy nổ ở đầu bên kia, cô nhíu mày hỏi:
Tiểu Nhiễm, cậu ở đâu vậy?

Lúc này Thẩm Thiên Trường đang ngồi sau chiếc xe phân khối lớn của Bùi Tuấn Kiệt, chạy trên con đường sáng như ban ngày của thành phố Vân.
Mái tóc dài của Trần Tử Nhiễm bị gió thổi tung bay, thậm chí còn có mấy sợi tóc bay vào miệng cô. Cô giơ tay lên giữ lấy mái tóc:
Cậu đoán xem!


Thẩm Thiên Trường toát mồ hôi hột, cô thật sự không giỏi cái trò đoán này:
Cậu chắc là an toàn và không có vấn đề gì chứ?



Đương nhiên là không có vấn đề gì cả!


Trần Tử Nhiễm cảm nhận thấy tốc độ xe bắt đầu chậm lại, cô thầm nghĩ Bùi Tuấn Kiệt cũng cẩn thận đấy chứ!


Vậy là tốt rồi, về đến nhà cậu nhắn cho tớ một tin.


Kết thúc cuộc gọi với Trần Tử Nhiễm thì Thẩm Thiên Trường cũng nhận được tin nhắn của Tống Ngưng Y: [Tổng Giám đốc Thẩm, buổi giao lưu kết thúc rồi. Tổng Giám đốc Tiểu Trần đã về trước, bây giờ tôi cũng chuẩn bị rời khỏi đây.]
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.