• 3,543

Chương 324: Tôi nhất định sẽ chính tay xé nát đóa bạch liên đê hèn ấy!


Giang Mộ Tuyết biết hôm nay Lục Chi Cửu trở về, Tần Phong khó tránh khỏi việc phải tăng ca, vì thế cô đã làm mấy món ăn, một mình ăn cơm chứ không đợ8i Tần Phong về, sau đó đọc những thứ liên quan đến quỹ.

Trong khoảng thời gian gần đây cô và Tần Phong trên cơ bản đều như thế, Giang Mộ Tuy3ết cũng đã quen rồi.
Quả nhiên, chuyện tốt không ai hay, chuyện xấu bay ngàn dặm.
Điện thoại của Thẩm Thiên Trường trong trạng thái kết nối liên tục, Tạ Lan Doãn hoàn toàn không gọi tới được, chỉ có thể gọi cho Tống Ngưng Y, Tống Ngưng Y thì lại đang lái xe, thế nên đành phải để Hà Tịch nghe máy.
Còn cô vẫn đang thảo luận với Thịnh Lam.

Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của Dầu khí Thịnh Thiên.

Thẩm Thiên Trường nhướng mày.
Sau mấy giây yên tĩnh, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói dồn dập của Thịnh Lam:
Sao tôi lại quên mất Hứa Khanh Nguyệt nhỉ!


Lúc này mà cô còn lo được cho Dầu khí Thịnh Thiên, chuyện cô nên quan tâm là hành trình tuần trăng mật phải chấm dứt đột ngột, cảm giác khó chịu lắm nhỉ?




Tần Phong lắc đầu:
Tôi đã thăm dò rồi, trước mắt có vẻ như chỉ là một cuộc điều tra bình thường theo lệ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay bạn và đàn anh của bà chủ sẽ được ra khỏi Ủy ban điều tiết chứng khoán.


Ừm.

() Bạch liên hay bạch liên hoa: Ý chỉ những người có bề ngoài trông ngây thơ, đơn thuần nhưng thực chất đầy mưu mô và thủ đoạn.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười, nếu là Hứa Khanh Nguyệt thật thì cô cũng không ngại để người khác xử lý tình địch giúp mình.

Ai nói với cô thế.
Thẩm Thiên Trường không thể có thái độ tốt với Thịnh Lam được.
Thịnh Lam cười gượng:
Bây giờ trong ngành đồn ầm lên rồi.


Tòa cao ốc Thiên Diệp.
Nói móc là việc của nói móc, nhưng Thẩm Thiên Trường cũng rất muốn biết là ai đang giúp Thẩm Thiên Ca, vậy nên xét theo một mức độ nào đó thì cô và Thịnh Lam cùng đứng trên một lập trường.

Không cần cô nhắc thì tôi cũng điều tra rồi, nhưng không có bất cứ một dấu vết gì cả.

Thời khắc ấy trong lòng cô vẫn thấy cảm động, cô hỏi qua Tống Ngưng Y về tình hình, cuối cùng chỉ bảo Hà Tịch và Tống Ngưng Y ở lại, những người khác đều được trở về.
Sau khi mọi người đi, Thẩm Thiên Trường dẫn Tống Ngưng Y và Hà Tịch ra khỏi tòa cao ốc Thiên Diệp, ba người cùng tới Ủy ban điều tiết chứng khoán của thành phố Vân.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày một cái:
Sở Nam Tuyển đưa cô ta à?

Thịnh Lam cảm thấy hơi bất ngờ:
Sao cô biết?


Coi như thế đi, ai bảo tôi thích người đàn ông của cô…


Không có việc gì nữa thì tôi tắt đây.
Thẩm Thiên Trường nói lạnh lùng.

Nghe nói hai người tạt rượu vang lên người nhau vào buổi hội thảo chuyên ngành, tôi còn tưởng rằng đó là cách thức chào hỏi đặc biệt của Đại học Z cơ đấy.





Ha.
Thịnh Lam xì một tiếng:
Vì sao không phải là kẻ thù của cô?


Đợi đã!
Thịnh Lam bỗng nhớ đến điều gì đó:
Vì sao không phải là kẻ thù của cả tôi và cô?

Bảy giờ mười lăm phút, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa Thiên Diệp. Sau khi 5nhìn theo bóng Thẩm Thiên Trường vào cao ốc, Lục Chi Cửu lại bảo Tần Phong tới Tập đoàn Lục Đạt.
Trên xe chỉ còn lại hai người, Lục Chi Cửu nói thản nhiên:
Chuyện hôm nay là thế nào?

Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại, nếu thật sự là Sở Nam Tuyển thì còn đỡ, bây giờ không phải là Sở Nam Tuyển, chỉ có thể chứng minh rằng đằng sau chuyện này vẫn còn người khác.

Tôi không biết…

Lúc này đã gần bảy giờ tối, nhưng Tài chính Thiên Nhiên trên tầng mười một v9ẫn sáng đèn.
Sáng nay Trần Tử Nhiễm và Ninh Trạch Tây bỗng bị Ủy ban điều tiết chứng khoán đưa đi, mặc dù công ty chưa đến mức hoảng hốt, nh6ưng ai cũng ăn ý, nhất mực chờ Thẩm Thiên Trường trở về.

Vậy thì điều tra thêm về kẻ thù của cô.

Mấy năm qua Thịnh Lam cũng kết thù với không ít người trong ngành, có một hai kẻ muốn trả thù cũng là điều dễ hiểu.
Trần Tử Mặc thở dài một tiếng, đi công tác hay đi chữa trị vết thương lòng thì chỉ có một mình anh ta là biết rõ nhất thôi.

Được, vậy tôi chờ tin của cô.


Bây giờ cô cũng chỉ đang đoán thôi, chuyện gì cũng phải có chứng cứ.
Thẩm Thiên Trường nhắc nhở.

Tôi sẽ đi tìm chứng cứ, một khi chắc chắn là cô ta, tôi nhất định phải chính tay xé nát đóa bạch liên() đê hèn ấy!


Thẩm Thiên Trường đến công ty, phát hiện ra không chỉ có Tống Ngưng Y mà tất cả mọi người đều ở đây.
Giọng nói của Thịnh Lam hơi cứng ngắc, cô ta nói tiếp:
Thẩm Thiên Ca cũng nói với tôi như thế, nhưng tôi đã đi chứng thực rồi, trong buổi giao lưu hôm đó Sở Nam Tuyển đi công tác ở thành phố Phong, anh ta không hề có mặt, hơn nữa anh ta cũng không biết Thẩm Thiên Ca tới buổi giao lưu.


Vậy thì là ai?

Lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường cảm thấy Thịnh Lam cũng khá thú vị.

Bắt đầu từ buổi giao lưu, tra từng người từng người một, người tổ chức buổi giao lưu, những người xuất hiện trong buổi giao lưu, những người được mời, kiểu gì cũng để lại dấu vết.


Nếu sau này cô ấy đến tập đoàn tìm anh, tôi có cần sai người chặn lại không?


Không cần.


Tôi cũng mới biết chuyện Tiểu Nhiễm và đàn anh của các cô bị Ủy ban điều tiết chứng khoán đưa đi, ngày mai tôi sẽ về nước.

Nhưng Thẩm Thiên Trường không tán thành:
Trước mắt đừng về vội. Bây giờ tôi đang trên đường tới Ủy ban điều tiết chứng khoán, anh cứ đợi tin của tôi đã, hẳn là vấn đề không lớn lắm đâu. Anh đã đi công tác thì không thể để chậm trễ lịch trình được.

Xe mới đi được một đoạn thì điện thoại của Thẩm Thiên Trường vang lên, là số của Trần Tử Mặc.
Gần đây Trần Tử Mặc không ở trong nước, nhưng hôm nay Trần Tử Nhiễm và Ninh Trạch Tây đột nhiên bị người của Ủy ban điều tiết chứng khoán đưa đi, đã có mấy nhà đầu tư gọi điện thoại quốc tế cho anh ta rồi.
Trong xe lại chìm vào sự yên tĩnh. Tần Phong lái xe xuống tầng hầm của Lục Đạt, anh nhìn Lục Chi Cửu qua gương chiếu hậu, cân nhắc rồi mở miệng:
Tổng Giám đốc Lục, hai ngày trước cô Lâm về nước, cô ấy đã liên lạc với tôi.


Ừm.
Lục Chi Cửu chỉ nói một chữ, không nghe ra được chút cảm xúc nào.

Nhớ.


Chỉ có người đã tốt nghiệp từ ba năm trở lên mới được mời đến buổi giao lưu đó, nhưng Thẩm Thiên Ca mới tốt nghiệp khóa này, vậy mà cô ta lại có thiệp mời để đến.

Vừa tắt máy của Trần Tử Mặc thì điện thoại lại vang lên, lần này là Thịnh Lam gọi tới.

Tôi nghe nói Tài chính Thiên Nhiên gặp rắc rối à?

Hứa Khanh Nguyệt, đối thủ một mất một còn của Thịnh Lam, người ái mộ Lục Chi Cửu, tình địch ngầm của Thẩm Thiên Trường.
Một mũi tên trúng hai đích trong buổi họp báo của Dầu khí Thịnh Thiên, thủ đoạn và tâm cơ như vậy rất giống chuyện mà Hứa Khanh Nguyệt có thể làm ra được!

Không phải là học theo cô sao?




Thẩm Thiên Trường nở nụ cười:
Nghe nói Giám đốc Thịnh có tiếng là ‘bà hoàng khó chơi’ trong ngành, không ngờ cũng có lúc bị người ta dắt mũi nhỉ?


Thẩm Thiên Trường, tôi phát hiện ra bây giờ cô không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để nói móc tôi hết.

Thẩm Thiên Trường thật sự không hiểu vì sao người phụ nữ tên Thịnh Lam này lại thích quan tâm đến đời sống riêng tư của người khác như vậy. Mặc dù cô ta nói không sai, quả thực là cô rất khó chịu, nhưng liên quan gì đến cô ta.

Cười trên nỗi đau của người khác đấy hả?


Thiên Trường, bây giờ cô còn ở thành phố Nhĩ không?


Tôi về thành phố Vân rồi.


Đừng tắt, tôi vẫn chưa nói hết.

Thấy mình lại đụng vào giới hạn của Thẩm Thiên Trường, Thịnh Lam vội ngừng chế nhạo:
Lúc trước tôi từng nói là gặp Thẩm Thiên Ca trong một buổi giao lưu cựu sinh viên của Đại học Z, cô có còn nhớ không?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.