Chương 353: Đối chất
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1510 chữ
- 2022-02-06 12:16:22
Đúng thế, đều là giọng của một người phụ nữ.
Ồ? Giọng của phụ nữ?
Đúng thế.
Thẩm Thiên Ca, những gì Thẩm Thiên Vũ nói có phải sự thật không?
Thiên Vũ, bình thường chị đối xử với em không tốt sao? Vì sao em lại vu oan cho chị như thế? Từ quần áo đến ăn ở, bác Cả và bác gái của em đã bao giờ bạc đãi em chưa? Chị thừa nhận là muốn dạy dỗ em vì em không hiểu chuyện, nhưng sao em dám nói rằng chị muốn giết em cơ chứ? Chúng ta lớn lên bên nhau, mặc dù không phải chị em ruột nhưng đâu khác gì chị em ruột, sao chị lại giết em được?
Thẩm Thiên Ca gần như là đang khóc lóc kể lể, nếu là lúc trước thì Thẩm Thiên Vũ đã tin cô ta rồi, nhưng hiện tại thì đã khác. Mẹ của cô ta sắp chết, cô ta cũng suýt mất mạng, cô ta không còn là Thẩm Thiên Vũ ngốc đến mức hết thuốc chữa như trước nữa.
Nguyên nhân gì khiến cô cảm thấy chị họ cô muốn giết hại cô?
Bởi vì tôi biết rất nhiều bí mật của chị ta.
Đúng thế.
Vậy vì sao anh8 có thể xác định được cả ba lần đều là cùng một người?
Chấp thuận.
Thẩm Thiên Vũ nhanh chóng được đưa vào tòa.
Ừm.
Trước kia tôi luôn cảm thấy cô sống ở nhà họ Thẩm rất thảm, nhưng sao nhìn thấy cô ta tôi lại cảm thấy cô ta mới là người thảm nhất trong nhà họ Thẩm nhỉ?
Năm tôi sáu tuổi, chị ấy tới nhà họ Thẩm. Tết năm đó bạn của cô tặng chị ấy một con búp bê rất đẹp, chị lại nói con búp bê đó vốn phải là của tôi, xúi giục tôi đi cướp nó. Tôi đã đi tranh giành với chị ấy nhưng không giành được, bị chị ấy đẩy xuống đất, khiến ngón tay bị trật khớp. Sau đó mẹ tôi không nhịn nổi cục tức này, lấy kim lén đâm vào tay chị ấy, sau đó cô biết chuyện, suýt nữa thì đánh mẹ tôi ngất xỉu.
Năm đó đến sinh nhật chị, chị chê chị ấy ăn mặc bẩn thỉu nên không cho chị ấy tham gia tiệc sinh nhật, lại cố tình nói với chị ấy rằng mình đã để phần hai miếng bánh kem trong bếp. Chị ấy còn cảm động rớt nước mắt, dùng số tiền tiêu vặt tiết kiệm bao lâu qua mua một quả cầu thủy tinh tặng chị, chị cảm thấy nó là đồ rẻ tiền nên đã quăng vào thùng rác. Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, chị ấy vào phòng bếp ăn bánh kem, chị lại nói với mẹ tôi là chị ấy ăn vụng, khiến mẹ tôi tức giận ép chị ấy ăn mấy cái bánh kem, kể từ đó chị ấy mắc chứng ám ảnh với bánh kem.
Sau khi Thẩm Thiên Việt đưa ra một loạt những chứng cứ biện hộ cho Thẩm Thiên Ca, rốt cuộc luật sư bên nguyên cáo cũng yêu cầu gọi nguyên cáo đến.
Thưa Tòa, tôi xin được gọi nguyên cáo Thẩm Thiên Vũ vào tòa.
Thiên Vũ, đừng nói nữa!
Thẩm Thiên Ca nghiến răng, bàn tay cũng bắt đầu run rẩy.
Sau khi lên cấp hai, thành tích của chị ấy ngày một xuất sắc, thậm chí vượt qua chị, chị càng lúc càng đố kỵ. Đến một ngày nọ, chị bảo tôi bỏ dây chuyền của chị vào cặp sách của chị ấy, sau đó nói rằng mình bị mất dây chuyền, báo cảnh sát bắt chị ấy đi, khiến chị ấy bị cả trường chửi rủa là kẻ ăn cắp, khiến chị ấy bị cả trường cô lập. Về sau, rốt cuộc chị ấy cũng rút ra kinh nghiệm, không bao giờ dám thi thố tốt hơn chị nữa.
Thưa Tòa, trong lúc đương sự của tôi ra nước ngoài, thím Hai của đương sự là Vương Tiểu Lan đã dùng tên và giấy chứng nhận thân phận của đương sự tôi đến ngân hàng làm một thẻ ngân hàng. Những thứ này là bằng chứng Vương Tiểu Lan đã đến ngân hàng làm thẻ trong thời gian đương sự tôi ra nước ngoài du học.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Việt không hề thay đổi, anh ta lại lấy bằng chứng làm thẻ ngân hàng ra khỏi túi hồ sơ, thời gian đều là lúc Thẩm Thiên Ca không ở trong nước.
Thịnh Lam khoanh tay, cô ta nhướng mày cười nhẹ:
Thực ra mắt nhìn của cô cũng không coi là tệ, lúc nghiêm túc làm việc trông Thẩm Thiên Việt cũng được phết.
Thẩm Thiên Trường đen mặt lại:
Cô chú ý vào điều gì đó bình thường hơn một chút có được không?
Thẩm Thiên Ca cùng lắm chỉ có tội xúi giục người khác cố ý gây thương tích, là một khái niệm hoàn toàn khác với thuê hung thủ giết người.
Luật sư của nguyên cáo lại mở miệng:
Thưa Tòa, động cơ giết người của nhóm ba người này là một triệu tệ, trước mắt năm trăm ngàn tệ trong tài khoản của ba người này đều được gửi tới từ một tài khoản ngân hàng.
Thẩm Thiên Ca lấy lại bình tĩnh:
Không phải sự thật, tôi đã nói rồi, tôi chỉ tìm người dạy dỗ nó, không hề có ý định giết nó.
Thẩm Thiên Vũ cười lạnh:
Không sai, nếu tôi không dùng chuyện này uy hiếp chị ta thì có thể chị ta sẽ để tôi sống thêm mấy năm nữa.
Thẩm Thiên Trường, vì để tôi từ bỏ Lục Chi Cửu, cô sẵn sàng từ bỏ liêm sỉ luôn đúng không?
Thẩm Thiên Trường nhún vai, tóm lại chỉ cần không phải Lục Chi Cửu thì Thịnh Lam thích ai cũng được.
Thẩm Thiên Việt lại quay sang Thẩm Thiên Ca:
Thẩm Thiên Ca, cô đã gọi mấy cuộc điện thoại cho ba người nà9y?
Chỉ gọi một cuộc. Hôm đó sau khi gọi xong, điện thoại thoại của tôi bị mất. Bởi vì trong nhà có điện thoại 6dư nên tôi dùng chiếc điện thoại khác, công việc thì quá bận rộn nên tôi không nghĩ tới chuyện này nữa.
Thưa T5òa, đây là tài liệu báo án mất điện thoại mà đương sự của tôi cung cấp.
Thẩm Thiên Việt lấy một bản tài liệu báo án khỏi túi đựng hồ sơ, dùng máy chiếu hắt lên màn hình lớn. Đây là thông tin lập án ở Cục Cảnh sát Vân Đông, ngày tháng trùng khớp với lời khai của Thẩm Thiên Ca.
Luật sư bên nguyên cáo đi tới trước mặt Thẩm Thiên Vũ:
Thẩm Thiên Vũ, cô báo án nói mình bị bắt cóc và có người có ý đồ giết hại cô, người muốn giết hại cô chính là chị họ cô, Thẩm Thiên Ca.
Đúng thế!
Thẩm Thiên Ca bỗng quay đầu nhìn cô ta.
Vậy nên cô cảm thấy bị cáo muốn giết cô để diệt khẩu?
Cô ta đứng bên cạnh Thẩm Thiên Ca, sự khác biệt rõ rệt giữa hai người đánh mạnh vào thị giác của người nhìn.
Thịnh Lam nhíu mày hỏi Thẩm Thiên Trường:
Đây là em họ của Thẩm Thiên Ca à?
Gần đây cô ta mới biến thành như vậy.
Nguyên nhân thì cũng là do cô ta gieo gió gặt bão mà thôi.
Thẩm Thiên Trường nhìn bản tài liệu này, lông mày bỗng nhíu chặt lại.
Nếu như vậy thì hoàn toàn không đủ để chứng minh người gọi điện cho ba người kia là Thẩm Thiên Ca.
Bởi vì… Bởi vì vẫn là số điện thoại ấy.
Được 3rồi.
Cô ta đi qua Thẩm Thiên Trường, thản nhiên nhìn Thẩm Thiên Trường một cái, trong mắt không có một cảm xúc gì.
So với lần trước Thẩm Thiên Trường gặp Thẩm Thiên Vũ thì dường như cô ta đã gầy hơn một chút, mái tóc xõa ngang vai, vì không được chăm sóc nên trông sợi tóc không bóng mượt chút nào.
Tôi nói sự thật thôi mà, cô nhìn anh ta đi, mặc vest đi giày da, khuôn mặt điển trai lại còn thông minh sắc sảo, khác nào nam chính trong mấy bộ phim ngành luật không?
Hay là cô theo đuổi anh ta đi?
Lúc lên cấp ba, chị thích hot boy trường là Lâm Tông Diệp, có một ngày chị ấy về muộn, tôi nhìn thấy Lâm Tông Diệp đưa chị ấy về, còn nói rằng vì chuyện học nên mới về muộn. Tôi nói chuyện này với chị, chị tức giận đập vỡ mấy cái cốc ngay tại chỗ. Chị bảo tôi đi lấy trộm nhật ký của chị ấy, chị tìm người chặn chị ấy trong nhà vệ sinh, uy hiếp là sẽ rạch mặt chị ấy, không cho chị ấy giao du với Lâm Tông Diệp nữa…
Thẩm Thiên Vũ ngước mắt nhìn Thẩm Thiên Việt cách đó không xa, trong mắt bỗng hiện lên sự thương hại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.