• 1,113

Chương 359: Chắc là vì em quá yêu anh


Rèm cửa phòng nghỉ được kéo ra, ánh sáng trong phòng lắt léo.

Lục Chi Cửu đi đến mép giường, loáng thoáng nhìn thấy có thứ gì đó nhô lên tr8ên giường.

Nghĩ đến điều gì đó, anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vén một góc chăn lên.

Nếu em muốn biết quá khứ giữa anh và cô ta thì anh sẽ nói hết cho em nghe.


Thì cô ta là bác sĩ riêng của anh, ở bên cạnh anh nhiều năm, sau đó cô ta không kìm lòng được bắt đầu thích anh, nhưng anh không thích cô ta. Loại ngôn tình máu cún này em nhắm mắt lại cũng tải về từ trên mạng được, có kịch bản hết rồi.

Lục Chi Cửu bỗng nở nụ cười nhẹ.
Cô hừ lạnh một tiếng:
Chắc là vì hai chúng ta đã kết hôn rồi, em không còn lựa chọn nào khác, vậy nên chỉ có thể lựa chọn yêu anh.

Rõ ràng là đang nói dỗi, nhưng bởi vì không diễn đạt không chuẩn nên nghe kiểu gì cũng giống như đang tỏ tình.
Tay Lục Chi Cửu bỗng dừng lực kéo eo cô về phía mình.

Em không ghen nữa à?


Vậy em còn ghen với Lâm Uyển Hề nữa kìa, anh có thể xử lý cô ta như Thịnh Lam được không?


Tạm thời vẫn chưa được.

Thẩm Thiên Trường nghĩ, có đôi khi đàn ông thành thật quá cũng chẳng hay ho gì. Cô giận dỗi xoay người đi, quay lưng về phía Lục Chi Cửu để biểu thị sự bất mãn của mình.
Lục Chi Cửu nhìn vào gáy cô, anh cảm thấy bất đắc dĩ, lại vươn tay ra định kéo cô quay lại.
Tay vừa đụng vào người cô thì chân bỗng cảm thấy đau. Thẩm Thiên Trường đạp anh một cái, thuận tiện còn dịch người lui ra.
Quên mất nơi này không phải là Cẩm Viên, giường cũng không lớn như vậy.
Thấy không còn chỗ trốn nữa, Thẩm Thiên Trường dứt khoát xoay người lại, lấy tay đẩy ngực anh ra xa.
Nhưng rõ ràng là sức lực của cô chưa đủ, Lục Chi Cửu vẫn nằm nguyên ở đó.
Trong lòng Thẩm Thiên Trường đang rất bực bội, nói chính xác hơn thì từ lúc Lâm Uyển Hề xuất hiện ở nhà họ Lục là cô vẫn luôn kìm nén. Cô tin tưởng Lục Chi Cửu, lý trí cũng đã nói với cô vô số lần, Lục Chi Cửu và Lâm Uyển Hề không thể có gì với nhau được.
Nhưng một cảm xúc nào đó không thể khống chế được khiến cô trở nên cáu gắt.

Lục Chi Cửu, rốt cuộc anh có biết hai hôm nay em đang giận không?


Anh cười cái gì?


Không biết.


Vậy anh có biết là em ghen tỵ lắm không hả?


Ừm, bây giờ không đau nữa rồi.

Thế là trong phòng nghỉ lại chìm vào sự yên lặng ngắn ngủi.

Lục Chi Cửu, để Thịnh Lam về Thịnh Thiên đi.

Lục Chi Cửu cởi áo khoác và giày ra, lật chă6n lên nằm ghé lên giường.
Nằm hai người trên chiếc giường đơn như thế này hơi chật chội, nhưng ôm Thẩm Thiên Trường vào lòng, Lục Chi Cửu 5cảm thấy vừa đủ.
Thật ra Thẩm Thiên Trường đã dậy lâu rồi, đầu cô rúc trong ngực Lục Chi Cửu, rất lâu sau mới nói một câu:
Lục Chi Cửu, anh cũng muốn ngủ à?


Chắc là vì em quá…
Thẩm Thiên Trường lập tức ngậm miệng lại.

Chắc là vì cái gì?
Lục Chi Cửu hỏi lại, dường như nhất định phải nghe lại câu đấy.
Thẩm Thiên Trường vẫn chưa hết giận, muốn cô nói những câu dễ nghe á? Không đời nào!
Quả nhiên, một cô gái đang thở đều đều,3 ngủ rất say sưa.
Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô. Thực ra anh không nhìn rõ mặt cô cho lắm, nhưng anh biết mình sẽ không bao giờ nhận nhầm9 cô.
Trên mặt anh hiện lên sự vui vẻ, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường tới đây bao giờ vậy?

Những chuyện đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi trong quá khứ, còn em là tất cả tương lai của anh.

Thực ra cũng có cả quá khứ nữa.
Nghe anh nói vậy, Thẩm Thiên Trường trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới vùi đầu vào chăn, trầm giọng nói:
Nhưng Lục Chi Cửu, chắc là vì em quá yêu anh, nên hiện tại em vẫn ghen đến phát điên.


Ừm.

Thực ra anh không muốn ngủ, anh chỉ muốn ôm cô thôi.

Có phải vai anh đau lắm không? Đã bôi thuốc chưa?

Như thể gặp phải đả kích gì lớn lắm, anh tựa đầu vào vai Thẩm Thiên Trường, nói bằng giọng khàn khàn.

Thẩm Thiên Trường, hai ngày rồi?

Thẩm Thiên Trường không hiểu, hai ngày gì?
Lục Chi Cửu mím môi không nói gì, định vươn tay ra chạm vào cô tiếp thì lại ăn một cú đá.
Hai người cứ thế vài lần, mãi đến khi Thẩm Thiên Trường suýt thì rơi xuống giường.
Thẩm Thiên Trường giật mình hô lên, may mà Lục Chi Cửu nhanh tay kéo cô lại.

Anh dịch ra một chút cho em!

Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng dịch người, nhưng anh lại kéo cả Thẩm Thiên Trường dịch vào giữa giường.
Thẩm Thiên Trường không giãy ra được, thế là cô vừa tức vừa nóng nảy, dứt khoát há miệng ra cắn một cái thật mạnh, Lục Chi Cửu kêu lên một tiếng rồi cứ thế chịu đựng.
Vừa rồi Thẩm Thiên Trường đã nghe hết những gì hai người nói bên ngoài rồi.
Cô ta nói rằng trước kia anh không bao giờ uống cà phê.
Lâm Uyển Hề còn nói anh đã đỡ súng cho cô ta… Cô nào?
Trái tim Lục Chi Cửu rung động, anh vươn tay kéo Thẩm Thiên Trường ra khỏi chăn, hỏi một cách nghiêm túc:
Em vừa nói gì?


Em nói em rất ghen tỵ!


Câu trước nữa.

Nếu không thì vì sao anh chẳng thèm dỗ dành cô câu nào.

Biết.

Nhìn đi, biết mà còn không dỗ, thêm một tội nữa.

Đây là công ty của anh.

Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng bắt lấy tay anh:
Công ty anh cũng không được!

Lục Chi Cửu nhìn cô, ngọn lửa trong mắt anh đã bùng lên rồi, nhưng ngay sau đó anh lại cố ẩn giấu nó đi, cuối cùng chỉ còn lại sự van nài nhè nhẹ.

Này, anh đừng hiểu lầm, ý em là nếu không phải bởi vì đã kết hôn với anh rồi thì em sẽ không…

Yêu anh.
Nhân lúc vẫn còn lý trí, Thẩm Thiên Trường vội tìm cơ hội nói:
Lục Chi Cửu, nơi này là công ty, anh đừng có làm bậy!

Lục Chi Cửu ngẩng đầu nhìn vào mắt cô:
Anh rất nhớ em.


Lại nữa rồi, anh thừa biết là cô không chịu nổi cái dáng vẻ đáng thương này của anh mà.

Thẩm Thiên Trường rất giận, giận mình quá mềm lòng.

Cô vừa mắng bản thân vừa thả lỏng tay ra.

Thẩm Thiên Trường nuốt một ngụm nước miếng:
Nếu anh thật sự muốn… thì cũng được, nhưng em có một điều kiện.



Điều kiện gì?



Anh không được nhúc nhích, để em chủ đạo.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.