• 1,113

Chương 362: Đính hôn từ bé



Tần Phong, đây là chú Dương, bạn của cậu em, trước giờ quỹ từ thiện của mẹ đều do chú ấy quản lý. Anh bên cạnh đây là trợ8 lý của chú Dương, Tiểu Cát.


Thực ra trước khi Tân Tuyết Dao qua đời, chú Dương mà Giang Mộ Tuyết vừa giới thiệu3 vẫn luôn làm việc ở Tân Thị, đi theo cậu của Giang Mộ Tuyết là Tân Tử Hàn nhiều năm rồi, cũng xem như cấp dưới cũ của cậ9u cô. Sau này Tân Tuyết Dao đột ngột qua đời, Tân Tử Hàn đã cắt cử ông ấy tới quản lý quỹ từ thiện cho đến tận hôm nay. <6br>
Lúc còn trẻ Dương Tô là một chàng trai tuấn tú, nhưng không biết vì sao mãi vẫn không kết hôn, thậm chí người ta t5ừng đồn rằng ông ấy bị gay, nhưng bao nhiêu năm qua cũng chẳng có chứng cứ cụ thể gì. Tóm lại nhiều năm như thế rồi mà ông ấy vẫn cô đơn đến giờ, vậy nên Giang Mộ Tuyết có thể chuyển quỹ từ thiện đến thành phố Cẩm nhanh như thế một phần là nhờ công lao to lớn của Dương Tô, bởi vì không có gia đình nên chú ấy không cần suy xét về khoảng cách giữa thành phố Vân và thành phố Cẩm như những nhân viên khác.
Khi Tần Phong đã ngồi xuống, Giang Mộ Tuyết cầm cốc vào phòng trà nước pha hai cốc cà phê. Đến lúc rót đầy cà phê, Giang Mộ Tuyết mới phát hiện ra cô rót cả hai cốc không đường không sữa theo sở thích của cô, nhưng trước kia Tần Phong cũng uống cà phê không đường, vậy nên cô cũng lười đi đổi.
Giang Mộ Tuyết bưng cà phê vào phòng làm việc.
Nhìn cốc cà phê trong tay, đôi mắt Tần Phong hơi chuyển động.
Giang Mộ Tuyết bỏ thêm đường sữa cho Tần Phong rồi mới ngồi xuống.

Bà Nhiếp tiếng tăm lẫy lừng, cháu trai do bà ấy bồi dưỡng quả nhiên là xuất sắc. Tần Phong, sau này cháu phải đối xử tốt với Tiểu Tuyết đấy.

Câu nói này của Dương Tô hoàn toàn là đứng về phía Giang Mộ Tuyết, đồng thời cũng thể hiện sự khẳng định với Tần Phong.
Tần Phong hiểu ý nở nụ cười:
Chú Dương cứ yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy.


Lúc nào rảnh rỗi thì Tiểu Tuyết nhớ đưa Tần Phong về thành phố Cẩm thăm cậu cháu nhiều một chút, ông cụ nhắc tới cháu suốt.

Cô nở nụ cười:
Em rót cà phê đắng theo sở thích của em, anh đợi một lát, em lấy đường sữa cho anh.

Thế là cô lại ra khỏi phòng làm việc lấy đường sữa cho Tần Phong.

Chẳng lẽ em còn muốn nói chuyện gì khác với anh ta hay sao?

Cái quái gì thế này, có để yên không hả, Giang Mộ Tuyết không thể nhịn được nữa.
Cách gọi
ông cụ
này của Dương Tô khiến Giang Mộ Tuyết hơi toát mồ hôi hột, năm nay cậu cô mới hơn bốn mươi tuổi thôi, chưa già một chút nào cả.
Nhưng cô chưa kịp trả lời thì Tần Phong đã lên tiếng trước:
Chú Dương cứ yên tâm, sau này cháu sẽ thường xuyên đưa Tiểu Tuyết về.

Tần Phong cười, nói với Dương Tô một cách kính trọng:
Chào chú Dương, cháu là Tần Phong.
Sau đó anh ấy lại gật đầu với Tiểu Cát:
Chào anh.

Dương Tô là người chứng kiến Giang Mộ Tuyết trưởng thành, lúc biết Giang Mộ Tuyết kết hôn đột ngột như vậy ông ấy cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó nghe nói chồng cô là người nhà họ Tần ở thành phố Vân, ông ấy cũng hiểu được phần nào.
Sau này Tập đoàn Tần Chính ở thành phố Cẩm bắt đầu suy thoái, thậm chí có một thời gian còn rút khỏi thị trường thành phố Cẩm, dần dần hai nhà cũng cắt đứt liên lạc.
Thậm chí Dương Tô còn từng hoài nghi Tần Chính rút khỏi thành phố Cẩm là bởi vì Giang Nghị Chi cố tình chèn ép.
Trong đám cưới ấy, thậm chí Nhiếp Tòng Nhu còn mỉm cười nói muốn đính hôn từ bé cho cháu trai của mình và con gái của Tân Tuyết Dao, khiến sắc mặt của Giang Nghị Chi biến thành màu đen.
Sau này Tân Tuyết Dao thật sự sinh một cô con gái cho Giang Nghị Chi, mà Giang Nghị Chi càng sợ nhà họ Tần đến đòi người hơn nên đã bắt Tân Tuyết Dao phải cắt đứt liên lạc với nhà họ Tần. Tân Tuyết Dao đâu có chịu nghe, thỉnh thoảng bà vẫn hẹn bà cụ Tần tới nhà chơi. Giang Nghị Chi tức đến mức lần nào cũng giấu Giang Mộ Tuyết đi, không chịu để bà cụ gặp.
Tần Phong uống một ngụm, lông mày anh nhíu lại:
Tiểu Tuyết, cà phê không cho đường sữa à?

Đúng là quên hẳn rồi.
Dương Tô cũng vô cùng vui mừng, nguyên nhân rất đơn giản, ông không thích Giang Nghị Chi.
Thế là ông quan sát Tần Phong một lượt, trong mắt hiện lên sự tán thưởng. Chỉ trong một thời gian ngắn mà anh có thể thuyết phục Giang Nghị Chi đồng ý gả Giang Mộ Tuyết cho anh, chứng tỏ bản thân anh cũng có đôi chút bản lĩnh.
Giang Mộ Tuyết trợn tròn mắt nhìn anh, thế có nghĩa là anh thấy hết rồi, đúng là mạnh miệng.

Anh ấy đi rồi, lần này tới đây cũng chỉ là để bàn bạc về công việc, bàn xong là đi luôn.


Tiết Thái Vi thì sao?


Cái gì?

Dương Tô nhìn Tần Phong, cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi gặp Dương Tô, hai người bọn họ lại tới phòng làm việc của Giang Mộ Tuyết.

Hử?
Giang Mộ Tuyết hơi sửng sốt, sao tự nhiên lại chuyển chủ đề sang Thời Tu Tề.

Chẳng phải anh ta lên đây cùng bọn em sao?


Ừm, em cũng nghĩ vậy.


Thời Tu Tề đâu?
Tần Phong đột nhiên hỏi.
Vậy nên Dương Tô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sắc mặt khó coi của Giang Nghị Chi khi Giang Mộ Tuyết đưa Tần Phong về nhà.
Ngược lại hoàn toàn với thái độ của Giang Nghị Chi, Tân Tử Hàn vô cùng vui vẻ. Thứ nhất là bởi vì ông ấy biết hai nhà đã đính hôn với nhau từ trước, thứ hai là Tân Tuyết Dao mới mất không lâu mà Giang Nghị Chi đã cưới Đường Hinh Văn, chuyện này khiến Tân Tử Hàn không chấp nhận nổi. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội chèn ép Giang Nghị Chi, Tân Tử Hàn vỗ tay khen hay còn chẳng kịp.

Thực ra trước ngày đưa anh về thành phố Cẩm, ngoài việc gọi điện cho bố em thì em còn gọi cho cậu, cậu đồng ý rồi em mới dám đưa anh về thành phố Cẩm. Nhưng khi đó chúng ta đi vội quá, cậu thì lại đang nghỉ dưỡng ở nông thôn nên không đưa anh đi gặp cậu nữa.

Tần Phong gật đầu:
Lần này chúng ta kết hôn, cậu tới đây thì bảo cậu ở đây vài ngày.

Thực ra lúc trước Tân Thị rất muốn trở thành thông gia với Tần Thị, nếu không thì đã chẳng sắp xếp cho Tân Tuyết Dao và Tần Minh Thâm đi xem mắt. Tiếc là Tân Tuyết Dao quá cố chấp, khăng khăng đòi gả cho Giang Nghị Chi, mà nhà họ Tân chỉ có một đứa con trai là Tân Tử Hàn, nhà họ Tần thì không có con gái, vì không muốn làm mất mặt nhà họ Tần nên chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài rằng ông cụ nhà họ Tân không nỡ gả con gái đi xa như thế.
Nhưng bà cụ nhà họ Tần, bà Nhiếp Tòng Nhu là một người rộng lượng, không chỉ không nổi giận, mà còn đến dự đám cưới của Tân Tuyết Dao.
Có lẽ người ngoài không biết Nhiếp Tòng Nhu thích Tân Tuyết Dao đến mức nào, nhưng Dương Tô thì lại biết rất rõ. Lúc trước, khi bảo con trai út Tần Minh Thâm đến thành phố Cẩm xem mắt, bà đã tỏ thái độ rất rõ, chỉ cần Tân Tuyết Dao đồng ý gả, bà sẽ cho phép Tần Minh Thâm định cư ở thành phố Cẩm.
Như vậy có thể tính là nửa ở rể rồi.

Tiết Thái Vi yêu thầm anh nhiều năm như thế, anh đừng nói với em là anh không biết!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.