• 1,113

Chương 369: Quản vợ cậu đi



Rầm
một tiếng, cửa phòng lại bị đóng lại.

Giang Mộ Tuyết quýnh lên, cô vội vàng đẩy Tần Phong ra, khuôn mặt cũng nóng8 bừng như sắp nổ tung đến nơi rồi.


Tiểu Tuyết, vừa rồi anh hơi khát.

Tần Phong cười:
Xét về mặt thời gian thì tôi còn đăng ký kết hôn trước cả Tổng Giám đốc Lục, vậy nên không có chuyện tôi học anh ấy.

Nghe anh nói vậy, Cố Ngôn Quyết lập tức cảm thấy khó chịu hết cả người. Thói đời gì thế này, giấy đăng ký kết hôn có giá lắm hay sao mà thi nhau đi đăng ký như vậy!

Cậu đừng nói với tôi lát nữa Lục Chi Cửu sẽ đưa Thẩm Thiên Trường tới đây đấy nhé.


Mùng mười tháng mười âm, mùng hai tháng mười một dương lịch, cậu Cố có thời gian không?

Trong lòng Cố Ngôn Quyết mừng thầm, anh nhớ đầu tháng sau hình như có một buổi quay chụp quảng cáo phải tới nước A lấy cảnh, thế là anh định lên tiếng từ chối.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Cố Ngôn Quyết lại đổi giọng:
Ừm, cô ấy có tới không?

Giang Mộ Tuyết nhíu mày lại, sao anh cứ vừa nói vừa tới gần cô vậy.
Tần Phong đang định cất thiệp mời của Nhan Thuấn Hoa đi thì Cố Ngôn Quyết lại nhanh tay giật lấy.
Giang Mộ Tuyết ngạc nhiên nhìn anh.
Tần Phong ngồi trên xô 6pha, Giang Mộ Tuyết thì đỏ mặt một cách bất bình thường, Cố Ngôn Quyết nhìn hai người rồi đột nhiên gào lên:
Đệch, Tần Phong,5 cậu dám gọi gái đến địa bàn của tôi hả??

Sắc mặt của Tần Phong bỗng thay đổi, anh lúng túng ho một tiếng:
Cậu Cố, đây là vợ tôi, tên cô ấy là Giang Mộ Tuyết.

Cố Ngôn Quyết nhìn hai người bằng ánh mắt hoài nghi, sau đó bỗng cảm thấy hoảng hốt:
Cậu đừng có nói với tôi rằng cậu cũng học Lục Chi Cửu, kết hôn đấy nhé.

Giang Mộ Tuyết bó tay thật sự, khát mà 3anh không biết tự rót à? Vì sao nhất định phải giành từ miệng cô cơ chứ!

Ý, tôi không vào nhầm mà!
Cửa phòng lại bị 9đẩy ra, Cố Ngôn Quyết bước vào trong.

Cậu Cố, cậu không vào nhầm đâu.
Tần Phong nói.

Tần Phong, quản vợ cậu đi, cô ấy nhìn tôi mà mất hồn luôn rồi kìa.
Thấy Giang Mộ Tuyết ngơ người ra, Cố Ngôn Quyết thản nhiên nhìn cô, tự luyến hất tóc một cái.
Giang Mộ Tuyết lập tức hoàn hồn, khuôn mặt càng đỏ hơn:
Mắt của anh Cố đẹp quá nên vừa rồi tôi mới thất lễ, thực sự rất xin lỗi.

Cố Ngôn Quyết nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên:
Bình thường thôi, rất ít người cưỡng lại được sức hút của tôi.

Giang Mộ Tuyết lấy thiệp mời ra khỏi túi rồi đưa cho Cố Ngôn Quyết:
Anh Cố, làm phiền anh chuyển cho cô Nhan.

Nhìn tấm thiệp mời của Nhan Thuấn Hoa, Cố Ngôn Quyết không nhận lấy:
Muốn đưa thì hai người tự đưa đi, tôi không có nhiều thời gian rảnh đi chạy chân hộ hai người.

Tần Phong lại xích lại gần Giang Mộ Tuyết, thản nhiên nói:
Được rồi, vậy mai tôi sẽ tự tới nhà họ Nhan một chuyến.


Ừm, bọn họ đang trên đường, sẽ đến đây nhanh thôi.


Đù!

Vậy tối nay anh và Ôn Tử Diễn là cái gì? Bóng đèn 1000W chiếu sáng cả thế giới à? Đầu của Ôn Tử Diễn bị lừa đá rồi nên mới gọi anh tới cái nơi như thế này.
Vừa bước vào phòng là Thẩm Thiên Trường lập tức nhìn thấy Cố Ngôn Quyết ngồi gần cửa nhất, cô lập tức cười chào hỏi:
Anh Cố, lâu rồi không gặp.

Cố Ngôn Quyết trợn trắng mắt nhìn cô, sau đó hất mặt sang chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ cô nàng này thật lạc quan, vẫn còn nằm trong danh sách đen của anh mà không biết lấy đâu ra dũng khí chào hỏi anh nữa.
Thấy Cố Ngôn Quyết bơ mình, Thẩm Thiên Trường bày tỏ cô không so đo với FA.
Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường tới cạnh xô pha, vừa ngồi xuống thì Lục Chi Cửu đã vươn tay ra kéo Thẩm Thiên Trường vào lòng.
Cố Ngôn Quyết tức tối nhìn bốn người đó, giờ phút này anh sắp bùng nổ thật rồi!
Má chứ, sao tên Ôn Tử Diễn ấy còn chưa tới!
Khuôn mặt Cố Ngôn Quyết hơi mất tự nhiên, cũng không nói gì nữa.
Trong mắt Tần Phong lóe lên tia sực hiểu, anh kề sát vào Giang Mộ Tuyết:
Tiểu Tuyết, đưa cả thiệp mời của cô Nhan cho cậu Cố.

Hơi nóng phả ra khiến tai của Giang Mộ Tuyết hơi ngứa, cô vô thức dịch ra một chút, thực ra không cần kề sát như thế cô cũng có thể nghe thấy.
Giang Mộ Tuyết từng làm nhân viên trong Tập đoàn Lục Đạt một năm, vừa nhìn thấy Lục Chi Cửu là cô định đứng lên theo bản năng, nhưng Tần Phong lại giữ chặt lấy cô. Cô quay đầu nhìn anh, thấy anh vẫn đang cười nhẹ.
Thực ra tối nay Giang Mộ Tuyết vẫn luôn lấy làm lạ, cô không ngờ rằng Tần Phong và Lục Chi Cửu lại có thể tụ tập ngầm như vậy, dường như mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là lãnh đạo và cấp dưới.
Lục Chi Cửu dẫn Thẩm Thiên Trường vào phòng.

Tôi bỗng nhớ ra ngày mai mẹ tôi cũng phải đến nhà họ Nhan, tôi sẽ bảo bà ấy đưa cho người phụ nữ kia.

Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, Giang Mộ Tuyết bỗng hiểu ra điều gì đó. Lần trước Tần Phong nói đến hôn ước giữa Cố Ngôn Quyết và Nhan Thuấn Hoa, cô còn cảm thấy kinh ngạc, Cố Ngôn Quyết như thế này thì chắc là thích cô Nhan rồi.
Cố Ngôn Quyết vừa cất thiệp mời đi thì cửa phòng lại bị mở ra. Mấy người trong phòng cùng nhìn ra cửa, đập vào mắt họ là khuôn mặt tuấn tú rạng ngời của Lục Chi Cửu.
Giang Mộ Tuyết:


Tần Phong vươn tay ra khoác vai Giang Mộ Tuyết:
Cậu cố, quên chưa nói với cậu, đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức vào tháng sau.

Cố Ngôn Quyết cạn lời, anh thề là anh không có hứng thú với cái gọi là đám cưới, không có hứng thú với hạnh phúc và niềm vui của người khác!
Lục Chi Cửu ôm như vậy khiến Thẩm Thiên Trường thấy hơi nóng, cô vươn tay đẩy anh ra nhưng không đẩy được.

Lục Chi Cửu, làm ơn buông em ra đi, em sắp chết nóng rồi!

Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng thả lỏng tay ra.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng ngồi thẳng lên được, dịch người về phía Giang Mộ Tuyết.

Cô quan sát Giang Mộ Tuyết, cố ý hỏi Tần Phong:
Trợ lý Tần, cô đây là?


Không đợi Tần Phong trả lời, Giang Mộ Tuyết đã cười trả lời:
Chào phu nhân, tôi là Giang Mộ Tuyết, vợ của Tần Phong.


Tần Phong nhìn cô cười nhẹ.

Thẩm Thiên Trường nhìn hai người, không hổ là vợ chồng son, nhìn hai người kia cười ngọt ngào chưa kìa! Thẩm Thiên Trường bỗng phần nào thấu hiểu được cảm xúc của những người thích gán ghép các cặp đôi trên mạng rồi.


Chào cô Giang, tôi là Thẩm Thiên Trường, cô Giang thật xinh đẹp.
Thẩm Thiên Trường khen thật lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.