Chương 37: Có phải em muốn bị ném ra ngoài không?
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 707 chữ
- 2022-02-04 08:00:53
Lục Chi Cửu mở mắt, Thẩm Thiên Trường ở bên cạnh anh vẫn chưa tỉnh, anh chỉ hơi cử động Thẩm Thiên Trường đã thuận thế ngã vào lòng anh rồi, nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh bế Thẩm Thiên Trường xuống xe rồi đi vào Cẩm Viên.
Vú Trần bất ngờ nhận được điện thoại thông báo rằng tối nay cậu Chín sẽ về Cẩm Viên, đang sai người làm quét dọn phòng khách thì thấy Lục Chi Cửu bế một cô gái đi vào.
Bà vội vàng ra đón:
Cậu Chín, cậu về rồi!
Ừ, vú Trần, chuẩn bị trà gừng.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Thẩm Thiên Trường ở trong lòng Lục Chi Cửu mở mắt ra thì phát hiện đây không phải là chung cư Sâm Lan.
Lục Chi Cửu, đây là đâu?
Cẩm Viên.
Cẩm Viên? Thẩm Thiên Trường giật mình, biệt viện có giá đắt nhất thành phố Vân lại là của Lục Chi Cửu sao
Lục Chi Cửu đưa Thẩm Thiên Trường lên phòng ngủ ở tầng hai rồi ném thẳng cô vào nhà vệ sinh.
Em tắm nước nóng trước đi.
Đúng là một người đàn ông ngang ngược! Thẩm Thiên Trường thầm mắng.
Cô nhìn bồn tắm lớn đã được đổ đầy nước nóng còn lớn hơn cả gường ngủ của cô, được rồi, cô thừa nhận, cả cái nhà vệ sinh này cũng rộng hơn phòng của cô nữa.
Cô thầm tức giận, tư bản đúng là tàn độc!
Cô cởi bỏ chiếc váy lễ phục trên người, bước chân vào trong bồn tắm.
Haiz...
Thẩm Thiên Trường cất tiếng thở dài thỏa mãn, thật sự là quá thoải mái, cô muốn thu hồi lại câu tố cáo ban nãy, rõ ràng là tư bản không hề tàn độc chút nào!
Ngâm mình hơn nửa tiếng, Thẩm Thiên Trường mới lưu luyến không dời bước ra khỏi bồn tắm, cô quấn lại mái tóc ướt, mặc áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.
Lục Chi Cửu cũng đã sớm tắm rửa xong ở một phòng ngủ khác, lúc này anh đang mặc áo choàng tắm ngồi ở chiếc ghế trong phòng.
Thấy Thẩm Thiên Trường đi ra, Lục Chi Cửu đứng lên:
Qua đây, sấy tóc.
Thẩm Thiên Trường nghe lời bước tới chỗ anh, Lục Chi Cửu giúp cô tháo chiếc khăn quấn trên đầu ra rồi cầm máy sấy tóc ở bên cạnh bắt đầu sấy tóc cho cô.
Cô đi dép lê, chỉ cao đến vai anh, hai người đứng rất sát nhau, trông giống như Thẩm Thiên Trường đang dựa vào lòng Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu, anh cao bao nhiêu?
Thẩm Thiên Trường đột nhiên lên tiếng hỏi.
1m88.
Đúng là
dáng người hoàn hảo tuyệt vời, nhan sắc thần thánh khiến người say mê!
Thẩm Thiên Trường nghĩ, chắc chắn là ông trời cảm thấy đã đối xử tệ bạc với cô suốt hơn hai mươi năm qua cho nên mới ban người đàn ông này cho cô đây mà.
Lục Chi Cửu, trước đây anh từng có bao nhiêu người phụ nữ rồi?
Động tác của Lục Chi Cửu khựng lại, anh gần như nghiến răng nghiến lợi:
Thẩm Thiên Trường, có phải em muốn bị ném ra ngoài không?
Thẩm Thiên Trường giật mình, đưa tay ôm chặt eo anh, nói bằng giọng làm nũng:
Anh không nỡ đâu.
Lục Chi Cửu cứng đờ người rồi lại tiếp tục sấy tóc cho Thẩm Thiên Trường.
Mới sấy xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói của vú Trần vang lên:
Cậu Chín, trà gừng đã được chuẩn bị xong rồi, tôi còn nấu chút đồ ăn khuya cho hai người nữa, cậu có muốn xuống nhà ăn tầng dưới ăn một chút không?
Lục Chi Cửu trả lời vú Trần xong bèn lôi Thẩm Thiên Trường đang ở trong lòng mình ra:
Thay quần áo ngủ vào rồi xuống nhà ăn.
Thẩm Thiên Trường mở tủ quần áo thì phát hiện bên trong có một nửa là quần áo của phụ nữ, hơn nữa đều là quần áo mới còn chưa gỡ tag. Cô chợt cảm thấy cảm động, cô có cảm giác gần đây bản thân mình quá cảm tính, nếu không thì sao thỉnh thoảng lại bị Lục Chi Cửu làm cho cảm động như thế được.