Chương 407: Mải tìm em, quên mất
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1354 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Quán Sashimi này hoàn toàn theo phong cách ẩm thực Nhật, khách vào quán là phải cởi giày ra, sàn nhà của căn phòng được thiết k8ế cao hơn mặt đất, sau đó giữa trung tâm được khoét rỗng, như vậy thì khi khách ngồi xuống sẽ là ngồi trên sàn nhà, chân đặt v3ào cái
hố
ở giữa phòng.
Thẩm Thiên Trường, em cần cho anh một lời giải thích.
Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường vào trong xe, cô nhắm chặt hai mắt, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, cơ thể không thể ngồi vững được.
Lục Chi Cửu ôm cô vào lòng, mãi đến khi chiếc xe ra khỏi nhà để xe.
Cô vừa d6ứt lời, nhân viên cũng bưng rượu tới.
Thẩm Thiên Trường cầm chén rượu rót đầy, đang định đưa lên miệng thì Lục Chi Cửu5 lại giật chén rượu đi.
Cô thừa nhận rằng cô ghen tỵ, cô phẫn nộ, thậm chí còn giống như đang cố tình gây sự.
Thế nên cô mới trốn đi uống rượu một mình, thế còn không được sao?
Vu Ngạo không nói tiếp nữa.
Lấy ra đây.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh với vẻ mặt không vui:
Có một bình thôi á, anh uống hai bình của em đấy!
Lục Chi Cửu nhìn cô, nói như đã có dự kiến từ trước:
Em không uống nổi hai bình nữa.
Lục Chi Cửu cong môi cười, dứt khoát gấp thực đơn lại.
Một bát mì, thêm một bình Sake nữa.
Lục Chi Cửu kẹp lấy chân cô.
Cho dù anh đi tất, Thẩm Thiên Trường cũng cảm nhận được rằng chân anh rất ấm.
Thẩm Thiên Ca cũng biết rất rõ điểm này, vậy nên chiêu này của Thẩm Thiên Ca chẳng khác nào nhét một miếng xương cá vào cổ họng Thẩm Thiên Trường, chỉ hơi đau, không đến mức chết, nhưng lại cực kỳ khó chịu.
Vậy nên cô cần một buổi tối uống rượu để quên đi sự không vui trong lòng.
Vu Ngạo sửng sốt mấy giây:
Vâng, gia chủ.
Trong xe lại bắt đầu chìm vào sự trầm mặc.
Nhân viên phục vụ ấy cho rằng bọn họ chỉ gọi rượu, thế nên còn chẳng mang thực đơn tới, thấy Lục Chi Cửu nói muốn gọi món, phục vụ vội vàng xoay người đi lấy thực đơn.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Em coi những gì anh nói buổi sáng là gió thoảng bên tai hả!
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt.
Cô lại vươn tay ra cầm một cái chén khác rót rượu, sau đó đụng vào cái chén trong tay anh.
Uống cùng với em, hoặc là anh về trước đi.
Thẩm Thiên Trường, em đang thử sự nhẫn nại của anh đấy à?
Lục Chi Cửu nhìn cô, từ sáng đến giờ không có lấy một tin nhắn, không gọi một cuộc điện thoại, hết giờ làm việc còn trực tiếp tắt máy.
Nhân viên phục vụ lại mang thực đơn tới, Lục Chi Cửu còn chưa chọn món thì Thẩm Thiên Trường lại lên tiếng trước.
Cho anh ấy một bát mì nóng trước đi.
Vì sao tâm trạng lại không tốt.
Thẩm Thiên Trường nhìn vào mặt anh, khuôn mặt khiến cô không thể quên được ấy.
Thẩm Thiên Trường cạn lời, thực ra hôm nay vừa hết giờ làm là cô ra khỏi công ty ngay, xe của cô vẫn ở Cẩm Viên, vậy nên đã lái xe của Tống Ngưng Y. Chẳng biết thế nào mà cô lại lái đến bờ biển khu Vân Đông, đứng đó hóng gió biển hai tiếng đồng hồ khiến khuôn mặt suýt thì đông cứng lại, sau đó mới trở về Cẩm Viên đổi xe rồi đi tìm Tống Ngưng Y.
Cô biết trên xe cô có định vị, vậy nên trong mấy tiếng đó, cô không muốn để Lục Chi Cửu tìm thấy mình.
Nghe vậy, Vu Ngạo lập tức vươn tay lấy thuốc đau dạ dày đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho Lục Chi Cửu, kèm theo cả một chai nước.
Lục Chi Cửu đang giơ tay ra định nhận lấy thì Thẩm Thiên Trường lại cảm nhận được động tác của anh nên hơi động đậy.
Anh cho rằng cô không xử lý được vụ nội gian trong công ty nên mới như thế?
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười, Lục Chi Cửu, xem ra không phải chuyện gì cũng nằm trong sự kiểm soát của anh rồi.
Vốn cô chỉ cố gắng giữ tỉnh táo thôi, Lục Chi Cửu xuất hiện là sự tỉnh táo ấy nhanh chóng biến mất.
Lục Chi Cửu đặt đũa xuống, gọi nhân viên tới thanh toán.
Chỉ thế mà thôi.
Lục Chi Cửu không nói gì nữa, mà vươn tay ra ấn chuông phục vụ.
Dứt lời cô tiếp tục uống rượu.
Lục Chi Cửu híp mắt lại, anh bỗng đưa rượu lên môi rồi ngửa đầu uống cạn sạch, khuôn mặt không có một biểu cảm gì.
Thẩm Thiên Trường âm thầm tr9ợn trắng mắt, uống rượu thì có gì để mà giải thích.
Tâm trạng không tốt.
Thẩm Thiên Trường đáp lại.
Còn muốn uống bao nhiêu?
Lục Chi Cửu hỏi.
Ai lại uống rượu như thế!
Thẩm Thiên Trường phản đối.
Sau khi uống hết một chén, anh đi tới ngồi đối diện với Thẩm Thiên Trường.
Anh vươn tay cầm lấy bình rượu Sake trên bàn, vừa nhìn Thẩm Thiên Trường vừa uống cạn sạch như đang uống nước lọc, thậm chí cả quá trình còn chưa tới mười giây.
Anh vẫn chưa ăn tối.
Thấy anh nói chưa ăn tối, Thẩm Thiên Trường lập tức thò chân qua đá anh:
Vậy vừa rồi anh còn uống rượu!
Mải tìm em, quên mất.
…
Một lúc lâu sau, Vu Ngạo nhìn vào gương chiếu hậu, lại mở miệng nói:
Gia chủ, trong xe có thuốc dạ dày, có phải anh…
Lông mày của Lục Chi Cửu nhíu chặt hơn.
Thẩm Thiên Trường chẳng thèm để ý tới, anh biết được đấy!
Nhưng trên thực tế, Lục Chi Cửu còn chưa ăn mì xong thì Thẩm Thiên Trường đã ngả vào bàn rồi.
Đôi mắt của Lục Chi Cửu hơi nhúc nhích, một cảm xúc nhè nhẹ nào đó đột nhiên hiện lên.
Anh ta không phải anh họ của cô ấy, sau này đừng gọi như vậy.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Lục Chi Cửu bỗng nhỏ giọng hỏi.
Vu Ngạo nhìn anh qua gương chiếu hậu:
Không phát hiện ra điều gì bất thường ngoài việc sáng nay anh họ của bà chủ tới công ty của phu nhân, nhưng thời gian rất ngắn, bà chủ vào công ty khoảng mười phút là anh ta ra ngoài ngay.
Nhìn vẻ mặt của cô, Lục Chi Cửu lập tức hiểu ra:
Không phải vì chuyện trong công ty?
Cho em một buổi tối, em sẽ điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng mở miệng nói.
Lục Chi Cửu uống hết bình thứ hai.
Bình cuối cùng lại bị Thẩm Thiên Trường ôm vào lòng.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới.
Đưa thực đơn cho tôi.
Anh đứng dậy bước tới bên cạnh Thẩm Thiên Trường và bế cô lên.
Đến tầng hầm để xe, chiếc xe màu đen đã đỗ sẵn ở đó. Vu Ngạo đang ngồi ở ghế phụ, thấy Lục Chi Cửu xuất hiện, anh ta vội vàng ra khỏi xe mở cửa xe cho anh.
Không đợi Thẩm Thiên Trường kịp phản ứng gì, Lục Chi Cửu lại cầm lấy bình thứ hai và tiếp tục uống. Một ngụm rượu trào ra từ khóe miệng anh, chảy qua cằm, yết hầu, rồi chảy vào trong cổ áo sơ mi.
Thẩm Thiên Trường vô thức nuốt một ngụm nước miếng, cô thật sự không hiểu vì sao vào thời điểm này mà anh còn có bản lĩnh dụ dỗ người khác như thế.
Bởi vì cô cũng biết bây giờ mình hơi buồn cười, nhưng con người ta luôn có những lúc không khống chế được bản thân.
Cho dù trước kia Lục Chi Cửu từng dính dáng gì đến những người phụ nữ khác thì người duy nhất mà Thẩm Thiên Trường không muốn nghe đến nhất chính là Thẩm Thiên Ca.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.