• 1,113

Chương 418: Đến cuối cùng giấc mộng ấy vẫn đi xa


Giang Mộ Tuyết nhìn chiếc bánh kem trước mặt mình, cô hơi nhíu mày lại, sau đó lấy cái dĩa chọc chọc một lúc mà không tìm thấy cái gì cả.
<8br>
Tiểu Tuyết đang tìm gì vậy?


Giang Mộ Tuyết chớp mắt với anh:
Tìm nhẫn, hoặc là đá quý gì đó! Dù sao đây cũng là phần lãng mạn mà3 những học viên sơ cấp thường dùng.


Huống chi hôm nay anh còn hứa sẽ mua một phòng toàn nhẫn cho cô nữa.
Nhưng rồi sau đó, anh dùng giọng nói vẫn dịu dàng như trước, chậm rãi mở miệng:
Tiểu Tuyết, em phải biết rằng sau buổi tối hôm nay, rất có thể cả đời này em sẽ phải ở bên cạnh anh.

Giang Mộ Tuyết đặt ly rượu vang xuống, cô nghiêng đầu lấy tay chống cằm, cảm thấy mình đã ngà ngà say rồi:
Chẳng lẽ không phải từ lúc em đồng ý với lời cầu hôn của anh thì đã là như thế rồi sao?

Đủ để thấy lúc đó cô trịnh trọng đến mức nào.

Sau khi ăn tối xong, bọn họ men theo bờ sông Mịch đi dạo một lúc.
Mãi cho đến khi đi tới cầu Lập Vân, Giang Mộ Tuyết mới buông tay Tần Phong ra, chạy lên trên cầu tựa vào thành cầu ngắm nhìn sông Mịch và cảnh đêm thành phố Vân. Trước kia cô đã tới nơi này rất nhiều lần, cô chưa bao giờ nói với ai rằng khi đứng ở nơi này cảnh đêm trên sông Mịch đẹp đến mức nào.
Giang Mộ Tuyết vươn tay ra với anh:
Em muốn kiểm tra.

Tần Phong nhìn cô, lẳng lặng đưa điện thoại cho cô.
Giang Mộ Tuyết cầm lấy xem, phát hiện ra anh không chỉ chụp mà còn đăng lên trang cá nhân nữa!
Như vậy thì có phải đồng nghĩa với việc cô thật sự sẽ ở bên anh mãi mãi không?
Rốt cuộc Tần Phong cũng ngước mắt nhìn cô, anh bỗng nở nụ cười, hơn nữa độ cong trên khóe môi rất lớn, thậm chí anh còn không nhớ đã bao lâu rồi anh không cười như thế.
Anh vốn tưởng rằng mình đã mất đi khả năng yêu một ai đó, thế nhưng giờ phút này, anh quyết định sẽ học cách yêu một lần nữa.
Phùng Tiêu: [A Phong này, hay là cậu gửi ảnh phù dâu cho tôi trước đi?]
Vưu Mộc: [A Phong, tôi vẫn chưa chắc là có tới được không…]
Thẩm Thiên Trường: [Ái chà ch… Đây chẳng phải là Tiểu Tuyết sao? Mau đến xem này, khuya rồi mà trợ lý Tần còn bắt đầu khoe vợ, vậy mà ai kia không học hỏi nhiều một chút.]
Thế là cô lại đi tới trước mặt Tần Phong, vươn tay ra khoác lên cánh tay anh.
Bọn họ mới đi được mấy bước thì bỗng nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau:
Giang Mộ Tuyết!

Bước chân của Giang Mộ Tuyết hơi khựng lại, nhưng cô không quay đầu mà tiếp tục kéo Tần Phong đi về phía trước.
Giang Mộ Tuyết vội vàng giơ tay ra che mặt.

Này, sao anh lại chụp lén em.
Giang Mộ Tuyết nói một cách bất mãn.

Anh đột nhiên cảm thấy là chồng mà trong điện thoại lại không có ảnh vợ, chuyện này không hợp lý, hơn nữa anh cũng đã chụp được rồi.
Tần Phong cười nói.
Thực ra bởi vì độ sáng tối nên cũng không nhìn rõ khuôn mặt của người trong bức ảnh, chỉ chụp được một bóng người mảnh khảnh, có ánh đèn phía xa xa làm nền nên trông khá nghệ thuật.
Được rồi, cô thừa nhận kỹ thuật chụp ảnh của Tần Phong rất tốt.
Đang định trả lại điện thoại cho anh thì bên dưới bỗng xuất hiện một bình luận.
Gió nhẹ lướt qua mặt cô, làm rối mái tóc của cô, trong mắt cô lóe ra ánh sáng, ngập tràn sự mong đợi với cuộc sống sắp tới.
Tính cả năm nay thì đây là năm thứ sáu Giang Mộ Tuyết ở thành phố Vân. Lúc mới tới có thể chỉ là vì một giấc mộng, bởi vì giấc mộng ấy nên cô yêu Trịnh Kỳ, nhưng suy cho cùng thì có lẽ cô đã nhận định sai lầm, hoặc cũng có thể là cô đã yêu sai, đến cuối cùng thì giấc mộng ấy vẫn đi xa.
Sau một hồi ngắm nhìn, cô quay đầu lại, thấy Tần Phong đang cầm điện thoại hướng về phía cô.
Giang Mộ Tuyết cạn lời, cô vô cùng hoài nghi Tần Phong đang phản kích lại sự vạch trần của cô vừa rồi!
Nhưng cô cũng không dễ dàng nhận thua được, thế là cô lại cẩn thận tìm tòi trong những thứ trên bàn, đĩa, dĩa, khăn trải bàn, thậm chí dưới gầm bàn cũng đã tìm một lượt mà không phát hiện ra thứ gì đáng ngờ.
Giang Mộ Tuyết tỏ vẻ tức tối:
Thực ra chẳng có nhẫn hay đá quý gì cả, anh cố tình lừa em thì có.


Tiểu Tuyết lại chỉ 9đoán đúng một nửa thôi.
Tần Phong lấy khăn ăn lau miệng, tư thái rất ưu nhã.
Giang Mộ Tuyết nhướng mày, thế là có nhẫn hoặc đá quý th6ật hả?
Tần Phong nhìn cô với vẻ mặt chứa đầy ẩn ý:
Làm một cô gái khác với những cô gái bình thường, anh tin em nhất định sẽ tìm ra.
5
Thế nên cô che cũng vô dụng.

Nhưng chụp lén sẽ rất xấu!


Không đâu, anh chụp đẹp lắm.

Thiên Trường Địa Cửu: [@Thẩm Thiên Trường đến giờ đi ngủ rồi.]
Thẩm Thiên Trường: [@Thiên Trường Địa Cửu Anh có biết lãng mạn là gì không hả? Bảo anh học thì anh lại bảo em đi ngủ?]
Thiên Trường Địa Cửu: [@Thẩm Thiên Trường Phương diện này trợ lý Tần còn phải học anh.]
Cố Ngôn Quyết: [Đù má, tôi nhìn thấy gì thế này!!! Mù mắt tôi rồi!! Tần Phong, cậu cũng bắt đầu không biết xấu hổ rồi!]
Ôn Tử Diễn: [Đợt này về nước tôi học được một từ mới là
cẩu lương
, có phải đây chính là cẩu lương không? @Cố Ngôn Quyết]
Cố Ngôn Quyết: [@Ôn Tử Diễn Cút đi, hỏi nữa là tôi cho cả cậu vào danh sách đen đấy!]
Sau khi cầm lấy điện thoại, Tần Phong chẳng hề nhìn đến nó nữa, bởi vì không cần nghĩ anh cũng biết đám bạn trong WeChat của anh sẽ bình luận cái gì.

Tiểu Tuyết, bây giờ em muốn về chưa?

Giang Mộ Tuyết gật đầu
Ừm, về đi.


Bởi vì ăn vào miệng rất mất vệ sinh, hơn nữa sẽ làm cộm răng em.

Lý do thật là đơn giản…
Tần Phong lấy khăn ăn lau tay mình, anh cụp mắt xuống, không nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh.

Khụ…
Để tránh đọc được nhiều bình luận giật gân của Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu hơn, Giang Mộ Tuyết trả lại điện thoại cho Tần Phong.
Nhân viên phục vụ vội vàng cầm một cốc nước sạch tới, sau khi rửa sạch chiếc nhẫn, Tần Phong đưa tới trước mặt Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết nhìn chiếc nhẫn ấy, không hổ là học viên sơ cấp, vừa rồi có một khoảnh khắc cô còn đánh giá cao về anh nữa.

Vì sao lại phải giấu trong bánh của anh?
Giang Mộ Tuyết vừa nói vừa cất chiếc nhẫn đi.
Nhìn vẻ mặt nổi cáu của cô, rốt cuộc khóe miệng Tần Phong cũng cong lên.
Anh vươn tay cầm dao nĩa, cắt chiếc bánh kem trước mặt mình ra.
Giang Mộ Tuyết trợn tròn mắt, nhìn anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi chiếc bánh.

Giang Mộ Tuyết!
Trịnh Kỳ lại gọi một tiếng nữa.


Tần Phong, đợi em mấy phút.


Nói xong Giang Mộ Tuyết xoay người lại, cô nhìn Trịnh Kỳ đi về phía mình, bên cạnh anh ta còn có Lưu Hân Nghiên - người đã lén lút qua lại với anh ta lúc trước.

Nhìn thấy Giang Mộ Tuyết, Lưu Hân Nghiên cố tình ôm chặt cánh tay của Trịnh Kỳ hơn. Cô ta hất cằm nhìn Giang Mộ Tuyết, như thể muốn chứng minh người đàn ông này là của cô ta.

Giang Mộ Tuyết lạnh lùng nhìn cô ta, cô nhếch miệng cười mỉa, loại đàn ông như Trịnh Kỳ tặng không cho cô một trăm người cô cũng chẳng cần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.