• 1,113

Chương 421: Bà ấy đã có thể có cuộc sống rất tốt


Giang Mộ Tuyết đi đến cửa nhà ăn thì bỗng mở miệng hỏi Tân Dịch:
Em ở phòng nào? Ở chung với cậu à?


Không đợi Tân Dịch trả lời, Tân Tử Hàn đ8ã nhíu mày:
Lớn thế này rồi, chắc chắn là phải ở một mình chứ.


Tân Dịch, nếu em không muốn nói chuyện về mẹ em thì chị cũng không làm khó em.

Tân Dịch nhìn cô, trong mắt chứa nét khó hiểu.
Giang Mộ Tuyết nhíu mày lại:
Đúng là lúc còn trẻ bố em từng có rất nhiều mối tình, nhưng ông ấy tuyệt đối không phải một người vô tình. Em nói ông ấy bỏ mặc mẹ con em mười năm, như vậy là không công bằng với ông ấy, bởi vì trước khi em tới tìm ông ấy thì ông ấy không hề biết đến sự tồn tại của mẹ con em. Sau khi em tới tìm ông ấy, ông ấy cũng không chối bỏ em vì việc không rõ thân phận của mẹ em. Ông ấy đã tuyên bố với tất cả mọi người rằng em là con trai của ông ấy trong thời gian ngắn nhất, dứt khoát cho em một thân phận vốn thuộc về em, đúng không?

Liên quan đến đời sống tình cảm của Tân Tử Hàn thì Giang Mộ Tuyết không thể biết hết được, nhưng nếu Tân Tử Hàn thật sự vô tình như thế thì ông đã chẳng tốt với cô như thế, cho dù khi đó ông nổi tiếng là đa tình thì trong mắt cô ông ấy vẫn là một người cậu tốt.

Bởi vì với em thì bà ấy là mẹ em, nhưng với chị thì chỉ là một người xa lạ, vậy nên về việc bà ấy là ai, em có quyền giữ im lặng, hơn nữa chị cũng không phải một người thích tìm hiểu chuyện của người khác.


Vậy chị muốn nói điều gì?


So với mẹ em thì chị quan tâm đến cậu chị hơn, mấy năm qua ông ấy vẫn luôn lẻ loi một mình, ít nhiều gì chuyện này cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì em.

Thực ra Giang Mộ Tuyết đã nói rất khéo léo rồi, có thể nói mấy năm qua Tân Dịch đã làm đảo loạn hoàn toàn đời sống tình cảm của Tân Tử Hàn.
Giang Mộ Tuyết dẫn dắt từng chút một:
Vậy nên em dùng cụm từ phong lưu vui vẻ như vậy là sai rồi, em vẫn phải cẩn thận hoàn thành việc học ở trường đấy.

Cho dù nội tâm Tân Dịch trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa một chút thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, những lời nói của Giang Mộ Tuyết khiến cậu không thể phản bác được.

Tân Dịch, em còn nhỏ, chuyện của người lớn thì cứ để người lớn giải quyết.

Tân Dịch bỗng nở nụ cười, trên mặt hiện lên nét bướng bỉnh:
Vậy nên cách giải quyết của người lớn bọn chị là để một người phụ nữ ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng dạy bảo một đứa bé mười năm mà người làm cha chẳng hề đoái hoài gì tới?

Cô giơ tay gõ cửa.
Tân Dịch nhanh chóng ra mở cửa, thực ra cửa không khóa, thấy Giang Mộ Tuyết đứng ngoài, cậu lễ phép gọi:
Chị họ.

Giang Mộ Tuyết vào phòng, đi tới chiếc ghế xô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống.

Tiểu Dịch biết chị sẽ tới tìm em à?

Hạ Hiểu Thi thì vất vả hơn, bởi vì sau khi Tô Nhạc bị cách chức, cô được đề cử lên làm tổ trưởng, có thể6 nói là ngày nào cũng bận bịu từ sáng đến tối, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cuối tuần cũng không có.
Vốn dĩ hôm nay cô định xin nghỉ đến chơi 5với Giang Mộ Tuyết, nhưng nào ngờ có một khách hàng khiếu nại nên không thể đi được, hơn nữa với tình hình này thì không biết đến bao giờ mới giải quyết được.
Giang Mộ Tuyết cười nhìn Tân Dịch, Tân Dịch cũng nhìn cô, sau đó nói ra số p3hòng của mình.
Vừa quay trở lại tầng cao nhất thì phù dâu Đoàn Văn Trúc gọi đến nói rằng cô đã đến thành phố Vân, Giang Mộ Tuyết gửi định vị 9để cô ấy bắt xe đến thẳng khách sạn.

Mẹ em là người phụ nữ tốt nhất trên đời, nhưng bà ấy lại cùng một người như vậy sinh ra em, có đôi khi em nghĩ sao bà ấy lại ngốc như thế, nếu không có em thì bà ấy đã có thể sống một cuộc sống rất tốt.

Vậy nên đây là lý do một mình cậu tới tìm Tân Tử Hàn?
Tân Dịch mím môi không nói gì.
Cố ý lựa chọn lúc không có Tân Tử Hàn thì hơn phân nửa là có liên quan đến mẹ cậu.
Trong phòng khách của cả căn phòng, công ty tổ chức đám cưới đã chuyển hết những thứ cần dùng trong lễ cưới ngày mai tới, bao gồm cả áo cưới và lễ phục mời rượu.
Trong ba chiếc áo cưới hôm đó, cuối cùng Giang Mộ Tuyết vẫn lựa chọn chiếc mà Tần Phong khen đẹp, bây giờ áo cưới đang được treo ở vị trí dễ nhìn thấy nhất trong phòng khách, cũng đang lẳng lặng chờ đợi cho đến ngày mai như cô.
Giang Mộ Tuyết hiểu rất rõ về bộ phận chăm sóc khách hàng, vậy nên cô bảo công ty tổ chức đám cưới đưa quần áo phù dâu tới Tập đoàn Lục Đạt, bảo cô ấy tới khách sạn trước giờ đón dâu ngày mai là được.
Sau khi liên lạc với hai người bọn họ, Giang Mộ Tuyết lại về phòng trên tầng cao nhất.

Ừm.
Tân Dịch gật đầu.
Giang Mộ Tuyết nhìn cậu, khóe miệng cô cong lên:
Tân Dịch là một cậu bé thông minh, vậy chắc là em cũng biết những gì chị chuẩn bị nói rồi nhỉ?

Tân Dịch cúi đầu xuống, bàn tay nắm thật chặt:
Em chỉ cảm thấy không công bằng! Dựa vào đâu mẹ em vất vả vì em như thế, còn ông ấy thì lại được phong lưu vui vẻ.


Tân Dịch, chị hiểu em, vậy nên ngay từ đầu chị đã không có ý kiến gì dù em đối xử với ông ấy thế nào, nhưng nếu để ông ấy như vậy cả đời thì chị sẽ không làm ngơ. Ông ấy là cậu của chị, chị mong ông ấy được hạnh phúc, hơn nữa em nói ông ấy phong lưu vui vẻ, cho dù bây giờ ông ấy tìm một người phụ nữ khác kết hôn thì cũng hợp tình hợp lý, thật sự cũng chẳng có gì gọi là phong lưu vui vẻ.
Giang Mộ Tuyết đứng ngắm áo cưới một lát, sau đó cô bỗng đứng lên, ra ngoài.
Cô đi thang máy xuống dưới, đến tầng có phòng của Tân Tử Hàn và Tân Dịch, đi qua phòng Tân Tử Hàn đến thẳng cửa phòng Tân Dịch.
Cô còn nhớ trong thời kỳ mà cô ngỗ ngược nhất, lần đầu tiên cãi nhau với mẹ, cô làm mẹ cô tức đến mức bỏ về nhà họ Tân, vì dỗ dành mẹ cô, bố cô cũng về nhà họ Tân, trong biệt thự nhà họ Giang chỉ còn lại một mình cô.
Cô ở nhà một mình từ sáng đến tối mà chẳng có ai hỏi đến, cuối cùng cô khóc gọi điện cho Tân Tử Hàn, chưa tới nửa tiếng cậu cô đã chạy tới rồi.
Vì không muốn làm cô buồn, Tân Tử Hàn đưa cô tới thành phố Vân, ở chùa Linh Long vài ngày, vậy nên lúc đến Đại học A cũng không phải lần đầu tiên Giang Mộ Tuyết tới thành phố Vân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.