Chương 435: Một mình bị sượng mặt thì sẽ cô đơn biết mấy!
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1349 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Sau khi ấn dấu vân tay xong, bọn họ lại được Nhiếp Tòng Nhu dẫn vào gian trong.
Trong phòng thờ phụng bài vị của tổ 8tiên nhà họ Tần, hai người nghiêm túc làm lễ bái rồi lần lượt dâng hương.
Sau khi kết thúc lễ bái, rốt cuộc cô dâu 3chú rể cũng ra khỏi nhà họ Tần, quay trở lại khách sạn để tiếp tục nghi lễ kết hôn.
Sự thực là sau khi biết Giang Mộ Tuyết gả cho người có tiền, Viên Tiểu Nhụy coi trọng bữa tiệc lần này hơn hẳn. Trước khi đến đây cô ta còn đi trang điểm và mượn quần áo, muốn nhân cơ hội này làm quen với những nhân vật quyền quý, bước vào tầng lớp xã hội thượng lưu.
Ừm, các cậu vào trước đi, mang theo thiệp vào là sẽ có người đưa các cậu tới chỗ ngồi.
Mạnh Thanh hỏi Đoàn Văn Trúc:
Cậu không vào à?
Thẩm Thiên Trường nói cô sẽ tới muộn một chút để tránh gây rối loạn trong bữa tiệc.
Mặc dù cũng khá hợp lý, nhưng Trần Tử Nhiễm vẫn cảm thấy cứ như đang khoe khoang vậy.
Thấy Trần Tử Nhiễm sắp không đứng vững được nữa rồi, Đoàn Văn Trúc bèn bảo Hạ Hiểu Thi và cô vào trong ngồi trước.
Ôn Tử Diễn đứng ở đối diện, thấy Đoàn Văn Trúc cười tươi như vậy, anh mới đánh mắt liếc nhìn Thời Tu Tề, cô thích kiểu người như thế này à?
Xem ra không chỉ có khuôn mặt bình thường, dáng người bình thường, mà đến cả mắt thẩm mỹ cũng rất bình thường.
Sau khi chào hỏi sơ qua, Thời Tu Tề và Liễu Binh Trì cùng đi vào trong.
Trên cơ bản thì Trần Tử Nhiễm cũng không quen biết với bạn bè và thầy cô giáo cũ của Giang Mộ Tuyết, vậy nên cô cũng không từ chối, kéo Hạ Hiểu Thi vào phòng tiệc trước.
Đoàn Văn Trúc khoanh tay đứng một lúc ở cửa ra vào, trong số những người quen biết, Giản Kỳ và Lâm Thần Vũ là tới đầu tiên.
Giản Kỳ đi đến trước mặt Đoàn Văn Trúc:
Xem ra lần trước tớ ném hoa đúng người rồi, rõ ràng là tớ ném rất bình thường, không hiểu sao lại ném vào trúng Giang Mộ Tuyết thế không biết.
Đoàn Văn Trúc không thể chịu nổi khi nghe Giản Kỳ và Lâm Thần Vũ nói chuyện với nhau, cái kiểu nũng nịu của Giản Kỳ khiến Đoàn Văn Trúc chỉ muốn đập cho cô nàng này một trận.
Thôi đi, tình tứ thì đi chỗ khác, đừng làm đau mắt tôi, tôi còn phải tiếp đón những vị khách khác nữa.
Vừa nói cô vừa đẩy Giản Kỳ vào trong.
Bà nội của chúng ta.
Nhưng chẳng phải bà nội của chúng ta tên là…
Nhiếp Tòng Nhu sao?
Phong Dung Tế là tên gốc của bà nội.
Còn mười phút nữa là đến giờ tổ chức nghi lễ rồi.
Các cậu cứ vào trước đi, tôi đón Viên Tiểu Nhụy rồi vào.
Đoàn Văn Trúc nở nụ cười, mang theo đôi phần sâu xa.
Hai người kia vừa vào trong thì Trịnh Kỳ cũng xuất hiện ở cửa. Thấy anh ta ăn mặc cũng giống người, trong lòng Đoàn Văn Trúc mặc niệm mười lần
loại cặn bã
, sau đó mới giả bộ tươi cười mở miệng:
Đàn anh.
Trên đường về khách sạn, Giang 9Mộ Tuyết không nhịn được sự tò mò, lên tiếng hỏi Tần Phong.
Tần Phong, cái tên trên tờ giấy vừa rồi hình như là tê6n ông nội anh thì phải.
Tần Trưng là tên của ông nội Tần Phong, thực ra Tần Chính cũng là do một tay ông nội Tần P5hong gây dựng lên, chữ
Chính
trong tên công ty đồng âm với
Trưng
().
Giang Mộ Tuyết chớp mắt hai cái, lúc này cô cảm thấy những lời nói
mê tín dị đoan
của Trần Tử Nhiễm là thật rồi.
Sống là người của nhà họ Tần, chết là ma nhà họ Tần…
Chiếc xe lại dừng lại trước khách sạn Phi Long.
Câu nói đùa này của hai cô lại lại vô tình bay vào tay Ôn Tử Diễn.
Ôn Tử Diễn liếc nhìn Đoàn Văn Trúc, khuôn mặt nhiều nhất được cho là dễ nhìn, dáng người cùng lắm là bình thường, căn bản không phải mẫu người mà anh thích.
Nhìn đi, Thần Vũ, anh phải làm chứng cho em, rõ ràng là ánh mắt của Đoàn Văn Trúc quá cao, còn nói là em không giúp.
Giản Kỳ nói dịu dàng với Lâm Thần Vũ ở bên cạnh.
Không bao lâu sau, Thủy Tư Văn và Mạnh Thanh cũng tới.
Đoàn Văn Trúc ngạc nhiên vì không thấy Viên Tiểu Nhụy đâu, thế nên cô mới hỏi Thủy Tư Văn:
Viên Tiểu Nhụy đâu, không đi cùng các cậu à?
Thủy Tư Văn nhớ tới chuyện lần trước, trên mặt còn hơi lúng túng:
Ừm, cậu ấy nói sẽ đi muộn hơn nên chắc sẽ tới một mình.
Giang Mộ Tuyết và Tần Phong đúng là cực phẩm.
Thời Tu Tề lễ phép chào hỏi với cô:
Cô Đoàn, lại gặp nhau rồi.
Đoàn Văn Trúc cũng cười với anh ta:
Anh Thời, lại gặp mặt rồi.
Đoàn Văn Trúc lắc đầu cười:
Cũng bởi vì có cô bạn cùng phòng không chịu trợ giúp như cậu nên tớ mới FA mãi đấy.
Giản Kỳ nhướng mày nhìn Ôn Tử Diễn đứng bên kia:
Tớ thấy phù rể cũng được đó, cậu không định chủ động ra tay hả?
Đoàn Văn Trúc nhìn trời:
Là cậu thấy được thôi, không phải tớ.
Giản Kỳ không trêu ghẹo Đoàn Văn Trúc nữa, kéo Lâm Thần Vũ vào trong.
Một lát sau, Thời Tu Tề và Liễu Binh Trì cũng bước từ ngoài vào, cả hai đều mặc vest đi giày da, dáng người cao lớn, phong độ vô cùng.
Đoàn Văn Trúc trợn tròng mắt nhìn Thời Tu Tề, cô ngây ra mất nửa giây, nếu cô nhớ không nhầm thì Thời Tu Tề thích Giang Mộ Tuyết mà, rốt cuộc là ai mời anh ta tới vậy?
Giang Mộ Tuyết lên tầng cao nhất nghỉ ngơi và dặm lại lớp trang điểm, Tần Phong và nhóm phù rể cũng về phòng mình.
Bóng đêm phủ xuống, chỉ còn một tiếng nữa là đến thời điểm chính thức bắt đầu bữa tiệc kết hôn.
Giang Mộ Tuyết không hỏi thêm nữa, bởi vì nó liên quan đến chuyện của thế hệ trước.
Tần Phong, vừa rồi em nghe Tiểu Nhiễm nói các gia tộc lớn ở thành phố Vân các anh không thể tùy tiện đưa người khác vào gia phả được.
Tần Phong cười nhẹ:
Ừm, trong năm đời gần đây của nhà họ Tần chỉ có bà nội và em thôi.
Giang Mộ Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cụ thể thì anh cũng không rõ lắm, chỉ thỉnh thoảng nghe bố anh nhắc tới, lúc còn trẻ mối quan hệ giữa bà nội và nhà ngoại cũng không tốt, sau này bà đã sửa lại tên.
Tần Phong kiên nhẫn giải thích.
Thì ra là thế.
Giang Mộ Tuyết gật đầu nhẹ.
() Trong tiếng Trung, Chính và Trưng đều có cách phát âm là
Zheng
.
Ừm, là tên của ông nội chúng ta.
Tần Phong sửa lại.
Vậy Phong Dung Tế là…
Đoàn Văn Trúc và Trần Tử Nhiễm xuống dưới trước, bọn họ và ba phù rể cùng đứng hai bên lối vào phòng tiệc để tiếp đón khách khứa.
Bởi vì họ hàng bên nhà gái không nhiều nên đám Phùng Tiêu bận rộn hơn nhiều, Đoàn Văn Trúc, Trần Tử Nhiễm và Hạ Hiểu Thi thì nhàn đến mốc meo.
Thấy cũng gần đến giờ rồi mà Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu vẫn chưa tới, Trần Tử Nhiễm không nhịn được gọi điện cho Thẩm Thiên Trường.
Ừm.
Trịnh Kỳ chẳng thèm để ý tới cô, anh ta ừ một tiếng rồi lướt qua cô với vẻ mặt trào phúng, nhưng đang đi thì bỗng quay đầu lại:
Tôi đoán Giang Mộ Tuyết không muốn tôi đến đâu nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.