Chương 445: Hoa hồng đẹp hơn cúc họa mi
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1531 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Đèn treo trong phòng không bật, chỉ có ánh sáng tản ra từ hai ngọn đèn mờ ảo trên đầu giường.
Tiểu Tuyết, liệu màu này có đậm quá không?
Tầ8n Phong mở miệng hỏi.
Giang Mộ Tuyết quay đầu nhìn anh, bởi vì đang đứng cạnh cửa nên tia sáng khá tối, vẻ mặt anh trông hơi mông lung.
3
Anh biết mà, em luôn không thích màu đậm.
Giang Mộ Tuyết sắp phát điên rồi, rốt cuộc đầu óc của người đàn ông này bị sao vậy!
Tần Phong đặt kéo xuống, nói với vẻ mặt bình tĩnh:
Anh không nghĩ nhiều như thế.
Sau đó anh lại nhìn Giang Mộ Tuyết:
Hay là ngày mai anh mua cho em một bộ nữa?
Rốt cuộc là ai buộc thế này, căn bản không thể cởi được.
Bởi vì thời gian thay quần áo trong bữa tiệc quá ít, để cho an toàn nên thợ trang phục đã tiện tay buộc vào cho cô.
Giang Mộ Tuyết đang định giải thích thì lại nghe thấy tiếng tủ đầu giường bị kéo ra.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, nụ cười trên mặt Tần Phong bỗng mang theo nét trêu chọc.
Anh buông tay cô ra:
Được, áo ngủ đã chuẩn bị rồi, ở trong phòng tắm.
Khuôn mặt của Giang Mộ Tuyết càng đỏ hơn:
Ừm.
Giang Mộ Tuyết vô thức đứng lên, nhưng vai cô lại bị Tần Phong ấn xuống:
Ngồi im nào, sắp xong rồi.
Sau đó, lại
roẹt roẹt
vài tiếng nữa, đai lưng đằng sau cô bị cắt đứt.
Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng đứng bật lên:
Tần Phong, chỉ cần cắt phần nút thắt, sau đó để em rút ra là được!
Thế là cô hơi cúi đầu bước về phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, cô mới thở phào một hơi, cô thật sự không biết vì sao mình lại căng thẳng như thế, rõ ràng ngay từ khi đến với Tần Phong là cô vẫn luôn chuẩn bị tinh thần đón ngày hôm nay.
Xem ra là bởi vì quá ít kinh nghiệm rồi, cô bỗng thấy hối hận vì đã từ chối giáo trình mà Trần Tử Nhiễm đưa cô lúc chiều.
Thế là
roẹt
…
???!!!
Giang Mộ Tuyết lập tức hóa đá, anh vừa dùng kéo cắt luôn đai lưng của chiếc váy ra à?!
Giang Mộ Tuyết quay đầu lại, thấy Tần Phong đang nằm trên giường chống tay vào cằm nhìn cô.
Người đàn ông hơi nhướng mày, nụ cười trên môi rất rõ rệt, trong mắt có sự gian gian.
Giang Mộ Tuyết vừa đỏ mặt vừa nghiến răng nghiến lợi, cô biết ngay là anh cố tình mà!
Thấy đằng sau không có một tiếng động nào nữa, cuối cùng Giang Mộ Tuyết chỉ có thể thở dài trong lòng. Thôi vậy, ngày mai kéo anh tới thẳng bệnh viện khám xem!
Vừa mới chấp nhận số phận và đưa ra quyết định thì cô bỗng bị Tần Phong xoay người lại.
Giang Mộ Tuyết mở mắt ra:
Anh làm gì đấy?
Giang Mộ Tuyết không đáp lại.
Tiểu Tuyết, em định bơ anh thật hả?
Giang Mộ Tuyết vẫn không lên tiếng.
Tiểu Tuyết, ngủ ngon.
Tần Phong đang định tắt đèn đầu giường đi.
Tần Phong, rốt cuộc anh có phải đàn ông không vậy!
Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng không nhịn được gào lên.
Giang Mộ Tuyết đi đến trước gương, quả nhiên thấy khuôn mặt mình đã đỏ như muốn phát nổ.
May mà vừa rồi trong phòng chỉ bật đèn ngủ đầu giường, chắc là Tần Phong cũng không nhìn thấy rõ.
Giang Mộ Tuyết quay đầu nhìn chiếc áo ngủ đặt trên ghế, nói chính xác ra thì là một chiếc váy ngủ dáng rộng, chất vải tơ tằm cao cấp, thân váy màu hồng, viền ren màu đen bên ngoài, hai màu sắc này hơi xung đột, xét về mặt thị giác thì thực sự không thể nói là kín đáo, nhưng kiểu dáng lại được thiết kế theo kiểu áo choàng tắm, trên eo có một dải thắt lưng có thể buộc lại được, ngay cả tay áo cũng là kiểu tay dài, căn bản không thể nói là hở hang.
Giang Mộ Tuyết cạn lời thở dài một hơi, cô rất muốn nói rằng bộ lễ phục này thực sự rất đắt, vô cùng đắt, quan trọng hơn là rất đẹp!
Cô trợn trắng mắt nhìn anh, sau đó xoay người đi. Chiếc váy cô đang mặc vốn là kiểu bó sát ngực, lúc này không có đai lưng cố định nên mới đi được vài bước là đã tuột xuống rồi.
Giang Mộ Tuyết giật mình hô lên, cô vội vàng lấy tay che ngực, một tay khác thì giữ chặt chiếc váy đang tuột xuống. Cô biết hiện tại sau lưng cô đã hở hết ra rồi.
Biểu cảm của Tần Phong bỗng trở nên cứng ngắc, anh biết là mình không thể tin tưởng mắt thẩm9 mỹ của đám Phùng Tiêu được mà.
Nhưng hôm nay màu đỏ trông rất đẹp.
Vẻ mặt của Giang Mộ Tuyết rất nghiêm túc, cô chậm rãi mở miệng.
Cũng như việc cô thích cúc họa mi hơn hoa hồng, cô luôn không thích màu đậm, ngoại trừ ngày hôm nay, lần đầu tiên cô cảm thấy hoa hồng đẹp hơn cúc5 họa mi.
Dường như Tần Phong thở phào một hơi:
Ừ, thích là tốt rồi.
Đây mới là ngày đầu tiên mà đã bị phủ đầu rồi, sau này trong cái nhà này có địa vị của cô nữa không đây!
Giang Mộ Tuyết chạy nhanh vào toilet, cô tức giận tắm rửa, tức giận thay áo ngủ, tức giận lên giường, tức giận lật chăn lên, tức giận lăn vào giường, tức giận quay lưng về phía Tần Phong, sau đó nhắm mắt lại ngủ!
Tần Phong ghé người về phía cô, đôi mắt nhìn vào gáy cô, rốt cuộc anh cũng lên tiếng:
Tiểu Tuyết.
Vật vã một hồi rồi Giang Mộ Tuyết mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, cô không tháo được cái đai lưng chết tiệt ấy ra!
Giang Mộ Tuyết phiền não vò đầu, chỉ có thể ra ngoài nhờ Tần Phong giúp.
Vừa mới mở cửa phòng tắm ra thì cô đã thấy Tần Phong nằm tựa vào đầu giường. Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, bộ quần áo trên người đã được thay thành chiếc áo ngủ màu xanh đậm, kiểu sáng rất giống với bộ của Giang Mộ Tuyết, chất vải tơ tằm sáng bóng dưới ánh đèn đầu giường.
Giang Mộ Tuyết nhìn mà hơi sửng sốt, phải thừa nhận rằng đàn ông mà mặc quần áo kiểu tơ tằm này trông sẽ rất quyến rũ, nếu không vì sao rõ ràng là một người thường ngày luôn rất phong độ dịu dàng, vậy mà lúc này trông lại không mấy đứng đắn.
Nghe thấy tiếng động, tầm nhìn của Tần Phong dời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu thấy Giang Mộ Tuyết vẫn chưa thay quần áo, đôi lông mày của anh nhíu lại:
Tiểu Tuyết, sao em vẫn chưa thay quần áo?
Không biết vì sao câu nói này của Tần Phong khiến Giang Mộ Tuyết cảm thấy như đang bị phụ huynh dạy bảo.
Giang Mộ Tuyết không nhịn được lấy tay vỗ vào đầu, sao cô phải chú ý tới một bộ quần áo bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa thế này!
Sau khi phỉ nhổ bản thân một trận, cô mới quay đầu lại, cầm dụng cụ tẩy trang trên bệ rửa mặt bắt đầu tẩy tảng.
Sau khi tẩy trang rửa mặt và đánh răng xong, Giang Mộ Tuyết chuẩn bị thay chiếc váy lễ phục ra, cô ghé người vươn tay ra đằng sau để cởi đai lưng ra.
Sau váy có đai, em không cởi được.
Tần Phong đặt điện thoại xuống rồi vẫy tay với Giang Mộ Tuyết:
Lại đây, anh cởi giúp em.
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, vì sao cô lại cảm thấy mặt mình đang bắt đầu nóng lên rồi??
Ừm, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.
Tần Phong thuận theo ý cô, nhưng ánh mắt anh không hề dời khỏi mặt cô, ngay cả bàn tay đang cầm tay cô cũng không buông lỏng ra.
Giang Mộ Tuyết mím môi, cô không dám đối mặt với anh, nhưng cô biết trái tim mình đang bắt đầu gia tốc. Sau khi hít sâu một hơi:
Hay là em đi rửa mặt trước?
Nói rồi cô lắc lắc bàn tay mà anh đang nắm.
Sau đó bọn họ đối mặt mấy giây, không biết vì sao Giang Mộ Tuyết bỗng lúng túng nhìn sang nơi khác.
Vậy tối nay chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.
Từ sáng đến giờ, suốt cả một ngày bọn họ chưa được thả lỏng.
Giang Mộ Tuyết chậm rãi bước đến cạnh giường, sau đó quay lưng lại.
Tần Phong lật chăn ra nửa quỳ trên giường, vươn tay ra cởi đai lưng cho cô.
Một lúc sau…
Tần Phong nhếch môi cười, nhưng lại hơi ngả ngớn.
Sau đó Giang Mộ Tuyết nghe thấy tiếng anh chậm rãi vang lên, giọng nói trầm thấp hơn bình thường, giọng nói chắc như đinh đóng cột.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.