Chương 449: Cô giận cái tên xấu xa thấy chết không cứu này!
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1302 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Chỉ nhìn lướt qua một cái là cậu ta thản nhiên quay đầu đi ngay, rời khỏi khỏi đình Bàn Nhược.
Này!
Thấy cậu ta8 không có ý định cứu mình, Giang Mộ Tuyết không nhịn được hô lên.
Tôi bị trẹo chân rồi, có thể kéo tôi lên được3 không?
Vậy còn cậu thì sao? Cậu cũng là khách hành hương tới chùa Linh Long à?
Giang Mộ Tuyết nghiêng đầu, cô chỉ nhìn thấy cằm cậu.
Ừm.
Cậu bé ấy đáp lại.
Sau đó bọn họ lại bắt đầu trầm mặc. Đi được một đoạn đường, Giang Mộ Tuyết cảm nhận được rằng bước chân của cậu hơi chậm lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề, sau lưng cũng đổ mồ hôi, Giang Mộ Tuyết biết rằng cậu không cõng mình nổi nữa.
Cậu mệt rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đi?
Sắp tới rồi.
Bước chân của cậu thiếu niên ấy rất chậm, nhưng vẫn không dừng lại.
Giang Mộ Tuyết tỏ vẻ kỳ quái, vì sao cậu ta lại cố chấp như thế?
Cậu có sợ ma không?
Giang Mộ Tuyết tiếp tục hỏi.
Không sợ.
Rốt cuộc cậu thiếu niên cũng lên tiếng.
Tôi cũng không sợ.
Giang Mộ Tuyết nói.
Nghe cậu nói vậy, Giang Mộ Tuyết bỗng cảm thấy muốn khóc, cô cảm thấy mình thật kém cỏi, rõ ràng vừa rồi còn giận người này gần chết, bây giờ lại thấy cảm động.
Giang Mộ Tuyết hơi cúi người leo lên lưng cậu, hai tay vòng qua cổ cậu. Thực ra cậu cũng chỉ cao ngang với cô thôi, dáng người cũng hơi gầy gò, vậy nên cõng cô khá là vất vả.
Lưng cậu không rộng lớn như lưng bố và lưng cậu cô, nhưng Giang Mộ Tuyết lại cảm thấy vô cùng ấm áp, ấm đến mức rất nhiều năm sau cô vẫn nhớ độ ấm ấy.
Cảm xúc của một cô bé mười ba tuổi ngập tràn như ống nước, chỉ cần vặn vòi ra là nước mắt không thể ngăn lại được.
Cô ghét mọi thứ trên thế giới này!
Nếu hôm nay tôi chết, có thành ma tôi cũng không tha cho cậu!
Giang Mộ Tuyết nhắm mắt, vừa khóc vừa mắng.
Giang Mộ Tuyết duỗi một ngón tay ra chọc vào cánh tay cậu và hỏi nhỏ:
Này, có thể nói có tôi biết bà ấy là ai không?
Rất lâu sau…
Mẹ tôi.
Vậy bà ấy sẽ dùng phương thức này ở bên tôi sao?
Cậu bé mở miệng hỏi.
Bà ấy?
Giang Mộ Tuyết nói trong sự nghi hoặc.
Cậu bé quay đầu sang chỗ khác, từ đường cong lạnh lùng trên khóe môi cậu, Giang Mộ Tuyết bỗng cảm nhận được sự cô độc.
Cậu thiếu niên lại bắt đầu nhíu mày, lần đầu tiên cậu gặp một cô bé nói mình không sợ ma.
Thực ra trước kia tôi cũng rất sợ, nhưng năm ngoái sau khi ông ngoại tôi qua đời là tôi không sợ nữa, bởi vì tôi cảm thấy nếu sau khi chết con người ta thật sự biến thành ma thì ông ngoại tôi sẽ không biến mất, ông sẽ luôn ở bên cạnh tôi, chỉ có điều là bằng một hình thức mà tôi không biết thôi. Tôi nghĩ những con ma khác trên thế giới này cũng thế, bọn họ chỉ dùng một cách khác để ở bên những người mà họ yêu thương, nghĩ như thế là tôi không cảm thấy sợ nữa.
Rõ ràng là những lời nói rất buồn cười, nhưng cậu thiếu niên lại bị cảm nhiễm bởi sự hồn nhiên và chân thành của cô.
Người chết sẽ biến thành ma thật sao?
Giang Mộ Tuyết hơi ngớ người ra, cô mở mắt nhìn cậu thiếu niên đứng trên bờ ao.
Chẳng phải cậu ta đi rồi sao?
Giang Mộ Tuyết chỉ ngừng khóc một giây mà thôi, sau đó cô lại khóc tiếp.
Cậu đã khóc nửa tiếng rồi, im lặng trước đi được không?
Nghe tiếng khóc ầm ĩ của Giang Mộ Tuyết, rốt cuộc giọng nói của cậu thiếu niên đó cũng mang theo sự phiền chán.
Ai cần cậu lo!
Cậu thiếu niên hơi quay đầu lại, nhưng bởi vì kéo mũ quá thấp nên vẫn không nhìn thấy mắt cậu:
Cái gì?
Vì sao lúc nãy cậu lại hỏi tôi người chết có thành ma thật không?
Cậu thiếu niên đó mím môi không trả lời.
Bàn tay ướt sũng của cô đã lạnh buốt, cậu thiếu niên đó không khỏi nhíu mày lại, cánh tay dùng sức lôi Giang Mộ Tuyết lên khỏi mặt nước.
Sau khi đỡ cô tới bờ ao, Giang Mộ Tuyết mới nói cảm ơn.
Cậu thiếu niên buông tay cô ra, tùy ý lau tay vào quần áo, sau đó cho tay vào túi xoay người rời khỏi đó.
Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng ngừng khóc, cô nhìn theo bàn tay ấy, nửa khuôn mặt của cậu ta bị mũ lưỡi trai che khuất, chỉ nhìn thấy cái cằm đẹp mắt của cậu ta.
Không lên à?
Cậu ta đang định rụt tay lại thì Giang Mộ Tuyết lập tức vươn tay ra nắm chặt lấy.
Cậu thiếu niên đó nhíu mày chặt hơn, con gái đúng là phiền phức!
Cậu ta lại đi tới trước mặt Giang Mộ Tuyết, quay lưng về phía cô và ngồi xổm xuống.
Một lúc lâu mà cô không nhúc nhích gì, cậu ta hằm hè giải thích:
Chẳng phải chân cậu bị thương rồi sao? Tôi cõng cậu.
Xương lưng cậu cọ vào tôi đau quá, cậu đặt tôi xuống trước đi.
Giang Mộ Tuyết nói lớn tiếng.
Cậu bé kia lập tức sầm mặt lại, rốt cuộc cậu cũng thả lỏng tay ra, Giang Mộ Tuyết víu tay cậu nhảy đến chiếc ghế ven đường, sau đó kéo cậu ngồi xuống cạnh mình.
Giang Mộ Tuyết đặt một tay lên đầu gối, chống má nhìn cậu:
Vì sao lúc nãy cậu lại hỏi tôi một câu kỳ lạ như thế?
Cậu thiếu niên ấy cõng cô đi được một lúc, Giang Mộ Tuyết mới mở miệng hỏi nhỏ:
Cậu biết tôi muốn đi đâu à?
Tôi có ngốc đâu, lúc này còn ở đây thì chỉ có thể là khách hành hương tới chùa Linh Long thôi.
Cậu thiếu niên nói rất thản nhiên, nhưng không biết vì sao Giang Mộ Tuyết lại cảm thấy mình vừa bị khinh bỉ.
Sau khi đi mấy bước, cậu ta bỗng quay đầu lại, thấy Giang Mộ Tuyết vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cậu không đi à?
Đôi mắt Giang Mộ Tuyết đỏ như mắt thỏ:
Tôi bị trẹo chân rồi…
Giang Mộ Tuyết tiếp tục khóc.
Thấy Giang Mộ Tuyết chỉ lo khóc, rốt cuộc cậu thiếu niên đó cũng mất kiên nhân, cậu ta nhấc chân bước lên tảng đá nhô trên mặt nước, đi tới bên cạnh Giang Mộ Tuyết.
Cậu ta vươn tay về phía cô:
Lên mau!
Từ lúc chào đời đến giờ, cô chưa bao giờ gặp người nào6 vô lý như thế!
Giang Mộ Tuyết nhìn người đó, cô dứt khoát khóc òa lên.
Cô giận mẹ cô không thông cảm ch5o cô, giận bố cô chỉ giúp mẹ cô chứ không giúp cô, giận cậu cô đưa cô tới cái chùa hoang này để cô rơi vào cái ao này, giận cả cái tên xấu xa thấy chết không cứu này!
Bước chân của người đó hơi khựng lại:
Không có tâm trạng.
Cậu ta không hề có ý định dừng chân9.
Cứu người mà còn phải xem có tâm trạng không à?
Giang Mộ Tuyết hơi ngạc nhiên, mẹ cậu và ông ngoại cô đều rời khỏi thế giới này rồi.
Cậu phải tin tôi, mẹ cậu nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
Giang Mộ Tuyết nói chắc nịch, cũng như thể cô vẫn luôn tin rằng ông ngoại cô sẽ luôn ở bên cạnh cô vậy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.