• 1,113

Chương 458: Không thể có tình cảm với bất cứ ai


Chủ động tỏ tình, chủ động cầu hôn, ngay cả lên giường cũng là cô chủ động!

Tình yêu sét đánh cái quái gì, thực ra cô chỉ đang tự an ủi8 mình mà thôi!

Tiểu Hồ không nói cho anh biết?


Tiểu Hồ là ai?

Lục Chi Cửu nói thản nhiên:
Em muốn anh hỏi chuyện này?


Ừm…


Thẩm Thiên Trường…
Lục Chi Cửu nghiến răng nghiến lợi.

Không phải như những gì anh nghĩ!
Thẩm Thiên Trường vội vàng giải thích lớn tiếng.

Chuyện mà em bảo Tống Ngưng Y làm là chuyện này?


Anh không biết thật hả?

Chuyện này thì anh biết rồi.

Em biết anh ta từ bốn năm trước, lúc ấy em sắp từ thành phố Vân tới thành phố Noãn học, mua vé tàu giường nằm buổi tối, đi một đêm là tới. Sau khi lên tàu em ngủ luôn, đến nửa đêm không biết tàu dừng lại ở ga nào, có mấy người lên tàu, một người trong số đó vén chăn lên chui vào giường nằm của em…


Hiện tại Thẩm Miểu đang nằm trong tay anh.

Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt anh rất nhạt, nhưng Thẩm Thiên Trường lại nhạy cảm phát hiện ra sát ý ẩn giấu trong đó.
Thẩm Thiên Trường vươn tay ra ôm lấy anh:
Lục Chi Cửu, lúc không có anh, em luôn bảo vệ bản thân thật tốt, em không để ông ta thành công, không để ông ta thành công.

Cho dù đối với anh thì chuyện này thật sự không quan trọng, nhưng cô vẫn cảm thấy may mắn vì cô đã bảo vệ được bản thân.
Thẩm Thiên Trường thề rằng cô chưa bao giờ nghe Lục Chi Cửu nói một tràng dài như thế, thế nên vừa rồi có được coi là lời tỏ tình của anh không?

Em không muốn phá hoại tình cảm của chúng ta, vừa rồi em chỉ… vừa rồi em chỉ… Chúng ta cãi nhau như thế này là rất bình thường, chẳng phải những cặp vợ chồng khác cũng… thường xuyên cãi nhau sao?
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Nhìn biểu cảm ngơ ngác của anh, Thẩm Thiên Trường lấy điện thoại ra, tìm đến phần tin tức về Thẩm Miểu đưa tới trước mặt anh.
Lục Chi Cửu nhận lấy đọc.

Để anh xem xét.




Thế là cô lại bị cắn một cái.
Sau mấy lần như thế, môi của Thẩm Thiên Trường vừa sưng vừa đau, cô lấy tay che miệng, nhìn Lục Chi Cửu với vẻ mặt đáng thương.

Trợ lý mới của Tần Phong.




Thật sự không biết vừa rồi ai cáu trước!

Lục Chi Cửu, anh thật sự không muốn hỏi em điều gì hả?


Ư…

Môi cô bị cắn mạnh một cái!

Ừm.
Thẩm Thiên Trường gật đầu thật mạnh.
Vừa mới trả lời xong…

Còn về hai người phụ nữ còn lại mà em nhắc đến, anh không muốn tìm hiểu họ chút nào, anh không thể khống chế được trái tim của người khác, nhưng anh có thể khống chế trái tim của anh. Trái tim anh nói cho anh biết, ngoài em ra thì anh không thể… không thể có tình cảm với bất cứ ai được, vậy nên anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có hành vi phá hoại tình cảm giữa anh và em!

Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường:
Cho dù người đó là em, anh cũng không cho phép.

Thẩm Thiên Trường im lặng không nói gì.

Anh chưa bao gi6ờ quen biết Thẩm Thiên Ca, về chuyện cô ta nói cô ta biết anh, anh đã bảo Tần Phong đi chứng thực rồi, kết quả là cô ta nhận nhầm người, người5 mà cô ta gặp không phải anh. Thẩm Thiên Trường, anh không cần em phải tin tưởng anh vô điều kiện, nhưng chỉ cần có một chút hoài nghi thì em cũng phải hỏi thẳng anh, chứ không phải trốn vào một nơi nào đó, anh không cho phép tình huống mất tích như lần trước xảy ra lần thứ hai.

Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cãi nhau một trận không đâu vào đâu rồi, cô thật sự không còn sức vòng vo nữa, đúng như Lục Chi Cửu nói, như vậy thật sự rất ảnh hưởng đến tình cảm.
Thẩm Thiên Trường cụp mắt xuống:
Lục Chi Cửu, nếu như, em nói là nếu như em thật sự bị Thẩm Miểu… Anh có để ý không?

Thẩm Miểu ở trong tay anh, có phải điều này chứng tỏ rằng ngay từ đầu anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi không?

Thẩm Thiên Trường, anh chỉ cần em tồn tại.

Thẩm Thiên Trường nhìn biểu cảm của anh, trông biểu cảm ấy có vẻ như… thật sự không biết gì cả!
Cô hỏi dò:
Chắc không phải đến giờ anh vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Cuối cùng Lục Chi Cửu dừng xe lại ven đường, anh tháo dây an toàn ra, ghé người sang nhìn cô:
Thẩm Thiên Trường, anh c3hỉ có em.

Anh đã nói câu này không chỉ một lần.

Vẫn không nói à?
Lục Chi Cửu uy hiếp.

Em không biết anh đang nói gì hết.


Thẩm Thiên Trường, có phải em còn chuyện gì chưa nói với anh không?

Câu nói này của Lục Chi Cửu lập tức ngăn cản dòng nước mắt của Thẩm Thiên Trường.

Nghe nói hằng tháng con gái luôn có vài ngày rất cáu gắt.




Nhưng từ khi yêu Lục Chi Cửu, cảm xúc của anh đã trở thành thứ mà cô quan tâm.
Đây chính là bản năng khi yêu một người.
Cô buông Lục Chi Cửu ra, nhìn anh và chớp mắt:
Đây là tất cả những gì em muốn nói rồi.


Em chắc không?
Lục Chi Cửu nhíu mày lại.
Chỉ cần em còn tồn tại, những thứ khác đều không quan trọng.
Nghe anh nói vậy, sống mũi Thẩm Thiên Trường bỗng hơi cay cay, đã từng có lúc cô cũng như vậy, chỉ cần tồn tại, chỉ cần còn sống là được, quá nhiều thứ chẳng đáng nhắc tới khi đứng trước mạng sống.

Vậy nên hôm nay em không thoải mái.
Lục Chi Cửu nói thản nhiên.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn anh:
Em không thoải mái gì cơ?

Vừa rồi cô tức đến mức suýt thì quên mất.

Rốt cuộc em muốn anh hỏi cái gì?

Thẩm Thiên Trường thật sự khóc không ra nước mắt, vừa rồi bọn họ cãi nhau một trận như thế rốt cuộc là vì cái gì? Cô giận dỗi một mình như thế gọi là gì? Hát tuồng một mình à?

Có thể đuổi cổ Tiểu Hồ luôn được không?

Thẩm Thiên Trường đẩy Lục Chi Cửu về ghế lái, còn cô thì ôm đầu:
Người mà em bảo Tống Ngưng Y tìm tên là Ngụy Giác.


Ừm.

Thẩm Thiên Trường khoanh tay, cô hít sâu vài hơi:
Coi như vừa rồi em dùng từ9 không đúng.


Vậy bây giờ em có thể nghe anh nói được chưa?

Mới đọc được hai trang thì nhận được tin nhắn của Thẩm Thiên Trường.

Cái gì?
Lục Chi Cửu mở miệng hỏi.
Lục Chi Cửu nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, sáng sớm anh làm bữa sáng cho Thẩm Thiên Trường, sau đó đi thẳng đến Tập đoàn Lục Đạt đi làm, trong lúc đó còn trách mắng hai quản lý.
Đến trưa anh bảo Tiểu Hồ xuống tầng mua cơm trưa, buổi chiều Tiểu Hồ mang tài liệu khai thác khu đất trống ở thành phố Cẩm đến cho anh ký tên.
Thấy cô không nói, Lục Chi Cửu đang định giơ tay lên lấy tay cô ra.
Thẩm Thiên Trường vừa lùi về sau vừa giãy giụa:
Em nói, em nói!


Sau đó thì sao?
Lục Chi Cửu khoanh tay, vẻ mặt âm trầm, tỏ ý bảo cô nói tiếp.


Sau đó em thức dậy, vô thức định hô lên thì anh ta lấy tay bịt miệng em thật chặt. Anh ta nói anh ta bị đuổi giết, hình như trên người anh ta còn có súng, anh ta lấy súng dí vào lưng em, uy hiếp em không được lên tiếng.



Em có chắc đó là súng không?
Sắc mặt của Lục Chi Cửu đã đen đến mức sắp nhỏ ra mực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.