Chương 476: Em về thế nào vậy
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1425 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Có một chuyến lúc hai giờ sáng.
Lục Chi Cửu nhíu mày lại:
Quá muộn, đi đường bay tư nhân.
Tiểu Hồ hơi sửng sốt, đường ba8y tư nhân? Là sao?
Bởi vì một cuộc điện thoại của Thẩm Thiên Trường nên Lục Chi Cửu phải dùng các mối qua6n hệ để ngồi máy bay tư nhân qua đường thủy.
Tiểu Hồ nhìn lịch trình kín mít trong tay mình, vốn dĩ sáng mai mà về thành phố Vân đã5 là sớm hơn dự kiến rồi, lịch trình của bọn họ đã kín đến mức không thể kín hơn được nữa rồi, bây giờ vì Thẩm Thiên Trường, một nửa lịch trình còn lại cũng bỏ dở luôn.
Như thế này có được coi là hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết không nhỉ?
Lục Chi Cửu đứng lên:
Ừm, đi thôi.
Bọn họ mới ra khỏi phòng họp, Tiểu Hồ lại nghĩ tới một chuyện quan trọng:
Tổng Giám đốc Lục, chúng ta không đi gặp vị ở nhà họ Phong à?
Lần này bọn họ tới thành phố Phong, ngoài việc khảo sát công tác mở rộng Tập đoàn Lục Đạt ở thành phố Phong ra thì quan trọng nhất là gặp người thừa kế của nhà họ Phong - Phong Diệc Hành, vì thế Lục Chi Cửu còn bớt đi nửa tiếng ăn tối để gặp anh ta, bây giờ thì…
Sáng nay sau khi tới bệnh viện Bác Nhân thăm Lục Chi Vũ, Lục Chi Lộ đã tiếp đón hai bệnh nhân, một bệnh nhân trong số đó còn mắc chứng cáu gắt, Lục Chi Lộ tốn bao sức lực mới xoa dịu được. Vừa mới thở phào một hơi thì nhận được điện thoại của Lục Chi Cửu, vậy nên cô lập tức tới bệnh viện của Thẩm Thiên Trường, lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi. Thấy chai nước đang truyền cho Thẩm Thiên Trường còn hơn một nửa nữa, cô định dựa vào giường chợp mắt một lát.
Lục Chi Lộ còn chẳng cởi giày, chỉ dựa vào gối ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Lục Chi Lộ bừng tỉnh vì tiếng động. Cô mở mắt ra, thấy gió đang thổi vào vì cửa sổ không đóng chặt, rèm cửa bay phấp phới. Cô đứng lên đóng cửa sổ lại, phát hiện ra bên ngoài đang đổ mưa.
Lục Chi Cửu ngước mắt nhìn cậu ta:
Còn đứng đó làm gì?
Tiểu Hồ lập tức xoay người ra khỏi phòng họp, đ3i qua đi lại một lát ngoài phòng họp mà vẫn không nghĩ ra được, chỉ có thể gọi điện thoại ra nước ngoài cho Tần Phong.
Mười phút sa9u, rốt cuộc Tiểu Hồ cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Lục Chi Lộ còn cho là mình hoa mắt, cô đã tìm chuyến bay từ thành phố Phong tới thành phố Vân rồi, chỉ có một chuyến lúc hai giờ sáng.
Tiểu Cửu, em về thế nào vậy?!
Lục Chi Lộ nói, giọng điệu bất giác cất cao lên.
Lục Chi Cửu đặt ô xuống, anh nhíu mày giơ ngón tay
suỵt
với cô.
Nhìn động tác này của anh, Lục Chi Lộ bỗng cảm thấy vào giờ khắc này trông Lục Chi Cửu có
tình người
hơn.
Đi bằng đường bay tư nhân.
Lục Chi Cửu nói rất nhỏ.
Lục Chi Lộ sực hiểu, thảo nào!
Ví dụ như nhà họ Lục chẳng hạn, bởi vì có quá nhiều con cháu nên nghe nói năm đó để bước lên vị trí này, Lục Chi Cửu cũng khá thảm ở nước M …
Kể từ khi Tiểu Hồ đi theo Tần Phong, thỉnh thoảng anh lại nhắc tới chuyện này, cậu cũng không biết mức độ đáng tin đến đâu.
Nhưng tóm lại là nhà họ Phong không dễ chọc chút nào, mà bây giờ cậu sắp phải thông báo với Phong Diệc Hành là anh ta sắp bị Lục Chi Cửu cho leo cây…
Sau khi Trần Tử Nhiễm đi, Thẩm Thiên Trường cũng được chuyển sang phòng phục hồi sức khỏe.
Lần này Thẩm Thiên Trường bị bệnh rất nghiêm trọng, cơn sốt cứ lặp đi lặp lại, Lục Chi Lộ chỉ có thể gửi tin nhắn bảo Lục Chi Y đi đón Lục Thiển Thiển, còn cô thì ở lại bệnh viên.
Cô đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn thấy chai nước của Thẩm Thiên Trường sắp hết rồi, thế là cô ấn chuông gọi y tá tới thay nước.
Lục Chi Lộ lại ngồi xuống mép giường, cô cầm điện thoại lên nhìn, bây giờ đang là một giờ sáng.
Có tiếng vang vọng tới từ phía cửa.
Lục Chi Lộ bước tới cửa rồi cầm chiếc ô của Lục Chi Cửu vừa rồi, sau đó mở cửa ra khỏi phòng bệnh.
Tiểu Hồ đang đứng ngoài cửa, thấy Lục Chi Lộ ra ngoài, cậu cất tiếng gọi:
Cô Lục.
Lục Chi Lộ nhíu mày:
Cậu là trợ lý của Tiểu Cửu à?
Hủy bỏ.
Lục Chi Cửu thản nhiên nói một câu, bước thẳng vào thang máy mà không dừng lại một chút nào.
Tiểu Hồ lại lén lau mồ hôi, nếu nói nói Lục Thị là gia tộc lớn số một số hai ở thành phố Vân, vậy thì nhà họ Phong chính là gia tộc bá chủ ở thành phố Phong. Thành phố Phong không phải nơi tụ tập vô số gia tộc có lịch sử hàng trăm năm như thành phố Phong, trong cả thành phố Phong rộng lớn ấy chỉ có nhà họ Phong là kéo dài được đến ngày nay, hơn nữa xét về lịch sử thì còn hơn cả nhà họ Lục.
Nhà họ Lục tồn tại bằng những mối quan hệ bàng chi khổng lồ, nhưng nhà họ Phong thì lại khác. Nhà họ Phong nắm giữ mạch máu kinh tế quan trong nhất cả nước, việc lựa chọn người thừa kế cũng vô cùng nghiêm ngặt. Đối với nhà họ Phong, số lượng con cháu không phải là điều quan trọng nhất, việc quan trọng nhất là bồi dưỡng người thừa kế. Để có thể theo dõi sát sao và đào tạo người thừa kế, số lượng con cháu trong nhà họ Phong cũng rất ít, bởi vì quá nhiều con cháu thì cũng sẽ không tốt cho việc đào tạo người thừa kế, thậm chí có thể sẽ xảy ra tình huống anh em tranh chấp rồi tàn sát lẫn nhau.
Lục Chi Lộ tưởng y tá tới thay nước, cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn ra cửa, nhưng lại nhìn thấy một chiếc ô cán dài màu đen.
Sau đó Lục Chi Cửu bước vào phòng.
Anh mặc áo khoác chùng màu xám đậm, ống tay áo và ống quần đã ướt sũng, khuôn mặt lạnh lùng không có một biểu cảm gì, mãi đến khi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, đôi mắt đen như mực của anh mới hiện lên sự dao động.
Lục Chi Lộ nở nụ cười, không biết vì sao cô cứ muốn nói thêm vài câu với Lục Chi Cửu.
Vậy chị đi trước đây.
Ừm, cầm ô theo.
Bọn họ mới nói được hai câu thì y tá thay nước cũng mở cửa vào. Thấy Lục Chi Cửu đứng trong phòng bệnh, y tá ngây ra mấy giây rồi mới mở miệng nói:
Trông coi bệnh nhân chỉ cần một người là đủ rồi, nhiều người không tốt cho quá trình nghỉ ngơi của bệnh nhân.
Lục Chi Cửu nói khẽ một câu:
Chị Sáu, chị về trước đi, để em ở đây là được.
Tiếng
chị Sáu
này khiến Lục Chi Lộ nghẹn ngào, trước kia trong một khoảng thời gian rất dài, cô tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được nghe Lục Chi Cửu gọi mình như thế nữa.
Ừm.
Lục Chi Lộ gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
Tiểu Cửu, chị Tiểu Vũ…
Lục Chi Lộ lại mở miệng nói.
Em biết cả rồi.
Tiểu Hồ lau mồ hôi, bắt đầu liên lạc để đi bằng đường bay tư nhân.
Nửa tiếng sau, Tiểu Hồ quay lại phòng họp, đi tới trước mặt Lục Chi Cửu.
Tổng Giám đốc Lục, đã liên lạc xong xuôi hết rồi.
Cô nhớ trợ lý của Lục Chi Cửu không phải cậu ta mà.
Tiểu Hồ cười nói:
Bởi vì tổng trợ lý Tần kết hôn và đi hưởng tuần trăng mật rồi nên tôi tạm thời đảm nhiệm chức trách của anh ấy.
Lục Chi Lộ gật đầu, đang định xoay người đi thì bỗng quay đầu lại hỏi Tiểu Hồ:
Mưa to như thế, máy bay hạ cánh thuận lợi chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.