Chương 479: Bởi vì không ai có thể thay đổi được
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1496 chữ
- 2022-02-18 04:40:05
Ai nói với cô là tôi tới thành phố Phong?
Lục Chi Cửu lạnh lùng mở miệng.
Lâm Uyển Hề hơi sửng sốt rồi tiếp tục tươ8i cười:
Là trợ lý Tần, lần trước anh nói muốn gặp anh thì lên lịch hẹn với trợ lý Tần, hôm qua em muốn tìm anh, vậy nên đã 3gọi cho anh ấy, anh ấy nói anh ấy không ở trong nước, anh cũng tới thành phố Phong rồi.
Ừm, cám ơn chị Sáu.
Bọn họ trò chuyện được một lúc thì Lục Chi Cửu cũng trở lại bệnh viện.
Thế là Thẩm Thiên Trường lẩm bẩm:
Chuyện gì đây? Trần Tử Nhiễm đổi tính à…
Lục Chi Lộ ở bên cạnh nghe vậy cười nói:
Chắc Tiểu Nhiễm cũng biết điện thoại em hết pin, hôm nay con bé vẫn giữ liên lạc với chị, chị đã nói sơ qua tình huống của em cho con bé rồi.
Tới công ty trước.
Thẩm Thiên Trường ngây ra một lúc rồi cúi đầu nói nhỏ:
Chị Sáu, em xin lỗi.
Lục Chi Lộ giơ tay xoa đầu cô:
Đây không phải trách nhiệm của em, hôm nay Tiểu Nhiễm đã nói với chị là con bé đã sai người đi tìm chuyên gia dinh dưỡng đó rồi, sẽ tìm thấy nhanh thôi. Hơn nữa chị cũng đã hỏi một người bạn là bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài, tuy rằng Saro có tỉ lệ gây quái thai nhất định, nhưng mức rủi ro không cao như thế, em đừng quá lo lắng.
Ừm.
Thiên Trường, ngày mai sau khi ra viện, tạm thời em đừng nói chuyện chị ấy đã ăn Saro với chị ấy.
Lục Chi Lộ lại nói tiếp.
Sau khi chiếc xe được lái ra đường cái, Tiểu Hồ nhìn vào gương chiếu hậu và hỏi:
Tổng Giám đốc Lục, chúng ta vẫn về bệnh viện của bà chủ chứ?
Lục Chi Cửu nhắm mắt lại nói:
Bao giờ Tần Phong về?
Dứt lời, Lục Chi Cửu không nhìn Lâm Uyển Hề thêm nữa mà vào thẳng trong xe.
Nhìn chiếc xe của Lục Chi Cửu lao vọt đi, móng tay của Lâm Uyển Hề gần như muốn đâm thủng lòng bàn tay cô ta.
Lâm Uyển Hề, sau này không có tình huống gì đặc biệt thì cô đừng tới nhà họ Lục nữa, tốt nhất thì cô ít liên lạc với mẹ tôi thôi.
Lâm Uyển Hề trợn to mắt:
Vì sao? Em thân thiết với ai là quyền tự do của em!
Đồ gì?
Lục Chi Cửu hỏi.
Sắc mặt của Lâm Uyển Hề hơi lạnh lùng:
Một quyển sách, trước kia em thấy cậu ấy thích lắm thì phải, đã quyết định cắt đứt liên lạc hoàn toàn thì không nên để đồ ở chỗ em, tránh những lần gặp mặt không cần thiết.
Simon, sao anh lại ép em như thế!
Simon, mọi người không thể bất công với em thế được!
Lâm Uyển Hề hô lên.
Lục Chi Cửu không hề dừng chân, mãi cho đến khi tới đằng trước xe anh mới xoay người.
Lâm Uyển Hề nắm chặt bàn tay:
Em không lấy ra khoe khoang với người khác!
Nhưng cô đã làm ảnh hưởng tới sức phán đoán đúng sai của mẹ tôi. Đừng mưu đồ thay đổi sự thật rằng Thẩm Thiên Trường là vợ tôi nữa, bởi vì không ai có thể thay đổi được.
Thấy anh quay lại, Lục Chi Lộ hiểu ý ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Lục Chi Lộ đi, Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu:
Hôm nay anh đi thăm chị Tiểu Vũ rồi chứ?
Thực ra Thẩm Thiên Trường cũng hiểu được tâm trạng của Lý Nhược Cần, với điều kiện của Lục Chi Lộ, nói với người ngoài là không tìm được bạn trai thì thật sự chẳng có ai tin.
Lúc trước Trần Tử Mặc đi công tác ở thành phố Phong, để em hỏi Tiểu Nhiễm xem anh ấy về chưa.
Chỉ duy nhất một người có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn không tên này.
Thẩm Thiên Trường ngồi thẳng dậy, kề sát mặt mình vào mặt anh, đặt một nụ hôn lên má anh.
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Lộ, thầm nghĩ tốc độ làm thân của Trần Tử Nhiễm nhanh thật, Lục Chi Lộ gọi cô là Tiểu Nhiễm thế này thì có vẻ như bọn họ đã giao lưu khá kỹ rồi.
Chị Sáu, hình như em chưa nói với chị thì phải, Trần Tử Nhiễm là em gái của Trần Tử Mặc.
Lục Chi Lộ tìm sạc điện thoại cho Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc điện thoại của Thẩm Thiên Trường cũng được sạc pin.
Cô mở nguồn điện thoại lên, không có một tin nhắn nào của Trần Tử Nhiễm mới thấy là lạ.
Lâm Uyển Hề nhìn Lục Chi Cử9u:
Anh có thể chứng thực với trợ lý Tần.
Ở trước mặt anh, cô ta căn bản không thể nói dối được.
Trong xe lại bắt đầu chìm vào sự trầm mặc.
Vậy Tổng Giám đốc Lục, bây giờ chúng ta tới bệnh viện của bà chủ hay là…
Lục Chi Cửu nhìn cô ta, nói bằng giọng hờ hững:
Sở dĩ cô có mối quan hệ tốt với bọn họ chẳng qua là bởi vì cô biết bọn họ sớm hơn, chuyện này chẳng có gì để cô phải tự hào, càng không phải là thứ mà cô có thể lấy ra khoe khoang với người khác.
Nếu cũng với khoảng thời gian ấy, Thẩm Thiên Trường sẽ không thua bất cứ ai.
Lục Chi Cửu, có thể mấy ngày tới em sẽ không tới thăm chị Tiểu Vũ, có mẹ và anh rể Năm chăm sóc chị ấy rồi, em đi cũng không giúp được gì.
Lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường giống một kẻ nhát gan như thế, cô chỉ tạm thời không biết phải đối mặt với Lục Chi Vũ thế nào.
Tổng Giám đốc Lục, tôi biết rồi, tôi sẽ báo trợ lý Tần về nước ngay!
Rốt cuộc lúc này Tiểu Hồ cũng biết vừa rồi mình đã gặp nguy cơ bị đuổi việc.
Nói với cậu ta, nếu trong buổi họp định kỳ sáng ngày kia tôi không nhìn thấy cậu ta, vậy thì cậy ta có thể ở nước A luôn không cần về nữa.
Tiểu Hồ không kịp phản ứng, là sao? Kéo dài kỳ nghỉ kết hôn cho Tần Phong à?
Anh ấy nói là phải mấy ngày nữa.
Thực ra Tần Phong cũng không nói là bao giờ sẽ về, cậu tự đoán là mấy ngày vậy thôi.
Lần sau những thứ như thế cứ đưa thẳng cho trợ lý của tôi, đừng đưa cho Thẩm Thiên Trường nữa.
Dứt lời Lục Chi Cửu xoay người đi.
Dạ?
Thẩm Thiên Trường còn tưởng mình nghe lầm.
Nụ cười của Lục Chi Lộ càng thêm bất đắc dĩ:
Càng gần tới đám cưới của chị Tiểu Vũ thì bác gái em càng thúc giục chị hăng hơn, gần đây gọi điện thoại cho bà ấy mà không thể trò chuyện bình thường được luôn.
Lục Chi Lộ nhướng mày lên, biểu cảm rất thản nhiên:
Ồ? Thế à?
Thảo nào cô còn cảm thấy lạ vì Trần Tử Nhiễm hỏi nhiều vấn đề cá nhân của mình như thế.
Ừm, chị ấy rất khỏe.
Thực ra cũng không thăm hỏi gì là bao.
Cô thân thiết với ai cũng được, ngoại trừ bố mẹ tôi.
Lâm Uyển Hề cười trào phúng:
Simon, chỉ bởi vì bố mẹ anh thích em hơn, vậy nên anh nhất định phải làm đến mức này sao?
Em đoán cậu ấy đã vòng vèo hỏi chị rất nhiều chuyện, chị đừng để bụng.
Lục Chi Lộ lắc đầu:
Không sao, Tiểu Nhiễm rất đáng yêu, bao giờ bọn em sắp xếp cho chị đi xem mắt?
Cậu cũng không cần tới nữa.
Lục Chi Cửu bổ sung thêm một câu.
Mấy giây sau…
Ừm, Diệp Lăng Nam nói sau khi chị ấy ra viện, anh ta sẽ đón chị ấy đi chăm sóc.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, không biết vì sao trong lòng cô lại cảm thấy hụt hẫng. Sở dĩ Lục Chi Vũ muốn ở Cẩm Viên cũng là bởi tin tưởng cô, nhưng cô lại không chăm sóc Lục Chi Vũ cẩn thận.
Cô tìm tô6i làm gì?
Lần trước Lục Chi Thất rơi đồ ở chỗ em, em muốn anh trả lại cho cậu ấy giúp em, nhưng hôm qua trùng hợp 5gặp cô Thẩm ở bệnh viện nên em đã đưa cho cô ấy rồi.
Sau khi Thẩm Thiên Trường thức dậy, cô lại thấy Lục Chi Lộ ngồi ở mép giường.
Thẩm Thiên Trường hỏi giờ, đã năm giờ chiều rồi.
Lục Chi Cửu ngồi xuống bên cạnh cô:
Thẩm Thiên Trường, làm chuyện em muốn làm nhất, những chuyện khác cứ giao cho anh.
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu sắc và kiên định ấy.
Rõ ràng đã là
vợ chồng già
rồi, không biết vì sao cô lại có thể làm ra động tác đơn thuần như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.