Chương 509: Chưa bao giờ tức giận như lúc này
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1358 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Thẩm Thiên Trường nói trầm giọng:
Ừm, thật ra người vất vả là anh rể mới đúng.
Hai người trầm mặc một lát, Thẩm Thiên Trường xoay người, cô 8nhìn qua quyển sách trong tay Lục Chi Cửu, đó không phải là một quyển văn học nước ngoài lúc trước anh thích đọc.
Thẩm Thiên Trường nhìn bìa 3viết
Tưởng tượng của Tenila
, mở ra thì thấy đó là một tập thơ.
Anh chờ thêm một lát rồi mới lấy sách trong tay cô ra, nhẹ nhàng bế cô lên trên tầng.
Cùng lúc ấy.
Hôm sau.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu đến nhà họ Lục thăm Lục Diệu Nhung.
Kết quả Lục Chi Lộ cũng ở đó, nhưng lại không dẫn theo Lục Thiển Thiển.
Hứa Khanh Nguyệt cứng đờ người lại, cô ta lườm anh ta một cái:
Chính anh còn không có mà đòi quản em.
Hứa Khanh Huy nhíu mày:
Anh không vội, chủ yếu là em thôi, mặc dù anh chăm sóc em cả một đời không có vấn đề gì, nhưng con gái không thể không lấy chồng, nhân lúc còn thời gian thì chọn đi
.
Từ nhỏ đã Hứa Khanh Nguyệt đã ốm yếu, từng vào ICU rất nhiều lần, cho nên tính cách mới dịu dàng như thế, đồng thời cũng rất nghe lời.
Thẩm Thiên Trường tùy ý lật vài tờ, thâm ảo quá, cô không hiểu!
Vì sao anh ấy lại muốn lấy một bút doanh kỳ quái như vậy?
Lục Chi Cửu cười:
Hẳn là bắt nguồn từ một quyển tiểu thuyết.
Hứa Khanh Nguyệt cười nhạt một tiếng:
Được thôi, anh sắp xếp giúp em đi.
Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút.
Vâng.
Lục Chi Vũ trợn tròn mắt:
Thẩm Thiên Trường bị Diệp Lăng Nam mua chuộc rồi, em không lo lắng sao!
Lục Chi Cửu nhìn cô:
Lo lắng cái gì?
Lục Chi Vũ nghẹn lời, tóm lại cô rất khó chịu khi nhìn thấy Diệp Lăng Nam thân thiết với người nhà họ Lục nhanh như vậy!
Là Hứa Khanh Huy.
Thấy cô ta đã thay áo ngủ, Hứa Khanh Huy chỉ đứng ở cửa nói chuyện với cô ta.
Bố vừa bảo anh giới thiệu bạn trai cho em đấy.
Hứa Khanh Huy dựa vào cửa, anh ta cười nói thản nhiên.
Nhà họ Hứa.
Hôm nay Hứa Khanh Nguyệt ăn cơm tối ở bên ngoài rồi mới về nhà.
Tới cửa là cô ta trông thấy giày của Hứa Khanh Huy.
Bỗng nhiên, cô ta xoay người lại, dùng sức đạp mạnh vào bụng Chihuahua.
Chihuahua đau đến mức ẳng lên, bị Hứa Khanh Nguyệt bị đá ra xa mấy mét. Nó nhìn chủ nhân của mình bằng ánh mắt cầu xin, nhưng lại chỉ có thể rên rỉ trong sự đau đớn.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Hứa Khanh Nguyệt lập tức hoàn hồn lại, cô ta bước nhanh về phía Chihuahua, đưa tay bế nó lên.
Vừa mới trở lại Cẩm Viên, Diệp Lăng Nam liền gọi Thẩm Thiên Trường tới.
Lục Chi Vũ nhìn hai người cùng nhau đi sang phòng bên cạnh, cô quay đầu nhìn về Lục Chi Cửu nói một câu:
Em không để ý à?
Để ý cái gì?
Vẻ mặt của Lục Chi Cửu rất thản nhiên.
Thẩm Thiên Trường hào hứng:
Em muốn nghe, mau kể cho em nghe.
Lục Chi Cửu cúi đầu nhìn cô, chậm rãi nói:
Trong quyển tiểu thuyết kia có một quốc gia tên là Odin, có một động vật đặc biệt sinh sống ở đó, tên chúng là Nila, bọn chúng ngày ngủ đêm ra...
Lục Chi Cửu còn chưa kể xong thì Thẩm Thiên Trường đã dần nhắm mắt lại.
Hứa Khanh Nguyệt thay giày rồi đi đến thư phòng, quả nhiên thấy hai người đang chơi cờ vây.
Bố, anh.
Hứa Khanh Nguyệt cười gọi một tiếng.
Hứa Kiến Trung giương mắt nhìn cô ta một chút:
Về rồi hả.
Sao trước kia không thấy anh đọc quyển sách này?
Mấy ngày trước T9ần Phong mới đưa cho anh.
Lục Chi Cửu đáp.
Thẩm Thiên Trường hiếu kì:
Sao Tần Phong lại đưa sách cho anh?
Sau khi gửi tin nhắn đi, Hứa Khanh Nguyệt đặt điện thoại xuống, đứng tại chỗ rất lâu.
Cho đến khi chú cún đáng yêu đi đến bên chân cô ta, dụi người vào mắt cá chân cô ta để lấy lòng, đây là chú Chihuahua mà cô ta nuôi năm năm.
Hứa Khanh Nguyệt nhìn chú chó kia, sự không cam lòng và ghen ghét lập tức dâng lên.
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại bất lực và dịu dàng.
Cô ta ôm Chihuahua đã thoi thóp ra mở cửa.
Hứa Khanh Huy đứng ở cửa.
Vâng.
Hứa Khanh Nguyệt chào hỏi xong là quay người về phòng của mình.
Trong thư phòng, Hứa Kiến Trung và Hứa Khanh Huy tiếp tục đánh cờ.
Về đến nhà, Lục Chi Lộ tức giận đến mức ném cô bé cho Lục Chi Y, bảo anh ta quản lý con gái mình, còn cô thì chạy về nhà họ Lục ở.
Thẩm Thiên Trường nhìn tuy vẻ mặt của Lục Chi Lộ vẫn bình thường, nhưng lúc ấy chắc chắn là rất sốt ruột, hôm đó Lục Chi Vũ mất tích, Lục Thiển Thiển lại còn đi lạc, như thế đúng là rối loạn thật.
Mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu mới rời khỏi nhà họ Lục.
Hứa Khanh Nguyệt nhìn Hứa Khanh Huy với vẻ mặt rưng rưng sắp khóc:
Anh, không biết Tiểu Cát làm sao ấy, hình như nó sắp chết rồi.
Bởi vì đây là tác phẩm 6cậu ta viết lúc mười tám tuổi.
Thẩm Thiên Trường ngoác mồm kinh ngạc:
Trước đó em nghe Tiểu Tuyết nói anh ấy biết vẽ tranh, không ngờ anh ấ5y còn biết làm thơ nữa.
Đã thế còn xuất bản thành sách!!
Thế là cô lại thở phì phò vào phòng của mình, đóng cửa lại cái rầm.
Trong phòng, Thẩm Thiên Trường nhìn Diệp Lăng Nam:
Anh rể, có phải có tin tức của chuyên gia dinh dưỡng kia rồi không?
Diệp Lăng Nam gật đầu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng.
Nụ cười trên mặt Hứa Khanh Nguyệt hoàn toàn biến mất vào lúc Hứa Khanh Huy xoay người đi.
Điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường phát ra tiếng vang nhẹ, Hứa Khanh Nguyệt đi tới cầm điện thoại lên.
Cô ta đọc qua tin nhắn rồi lập tức trả lời lại: [Lập tức xử lý hết.]
Tiểu Nguyệt không còn nhỏ nữa, có phải nên tìm bạn trai rồi hay không?
Hứa Khanh Huy
vâng
một tiếng:
Con sẽ tìm xem có người thích hợp hay không.
Hứa Khanh Nguyệt trở về phòng, cô ta vừa mới tắm rửa xong thì có người gõ cửa.
Thẩm Thiên Trường hỏi ra mới biết được trong ngày tổ chức đám cưới cho Lục Chi Vũ, không biết Lục Thiển Thiển đã chạy đi đâu chơi, người nhà tìm mãi mà vẫn không tìm được, cuối cùng nhận được điện thoại của bên cảnh sát, nói là có người đưa Lục Thiển Thiển đến Cục Cảnh sát.
Lúc Lục Chi Lộ chạy tới, trong tay Lục Thiển Thiển đang cầm ôm một con búp bê, trông vô cùng vui vẻ.
Lục Chi Lộ hỏi cô bé lấy nó ở đâu ra, cô bé lại nói là chú đưa cho mình. Hóa ra trong đám cưới Lục Thiển Thiển đã gặp ai đó, cô bé nằng nặc đòi người ta làm chú mình, còn lặng lẽ theo người ta lên xe, không biết vì sao được nửa đường lại bắt người ta mua đồ chơi cho mình, cuối cùng người ta bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cô bé đến Cục Cảnh sát.
Tìm được rồi, nhưng đã chết.
Thẩm Thiên Trường sửng sốt.
Buổi sáng có tai nạn xe, dân bản xứ báo án nên chúng ta mới tra ra được manh mối, lúc đến bệnh viện, năm người nhà họ đã chết cả rồi.
Nghe Diệp Lăng Nam nói vậy, Thẩm Thiên Trường bỗng thấy rùng mình và siết chặt bàn tay. Cô chưa bao giờ tức giận như lúc này, tức giận đến mức muốn giết người!
Em biết rồi anh rể.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.