• 1,113

Chương 524: Bốn ngón tay


Diệp Lăng Nam lái xe, Lục Chi Vũ vẫn còn rất buồn ngủ, lên xe là lập tức dựa vào Thẩm Thiên Trường ngủ tiếp.

Các bác sĩ t8iến hành kiểm tra đã được quyết định ra từ trước rồi. Tới bệnh viện là bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi, không cần phải xếp hàng, Lụ3c Chi Vũ cứ thể vào thẳng phòng kiểm tra.

Diệp Lăng Nam và Thẩm Thiên Trường chờ ở bên ngoài, Lục Chi Vũ chưa kiểm tra x9ong thì Trần Tử Nhiễm cũng chạy từ bên ngoài vào.
Diệp Lăng Nam đứng lên đi tới trước mặt bác sĩ.

Anh Diệp, theo kết quả kiểm tra thì các chỉ số đều bình thường.

Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm thở phào một hơi.
Nhìn thấy cô ấy ra khỏi phòng khám, Trần Tử Nhiễm lập tức lau ngay nước mắt đi.
Thấy biểu cảm của mọi người đều không được tốt cho lắm, Lục Chi Vũ không khỏi trợn trắng mắt:
Làm ơn, tôi sắp chết hay sao mà mọi người phải như thế. Chỉ là thiếu một ngón tay thôi mà, có phải thiếu một bàn tay đâu!

Nghe cô ấy nói vậy, đôi mắt của Trần Tử Nhiễm lại đỏ lên:
Chị Tiểu Vũ…

Trần Tử Nhiễm lập tức luống cuống, đôi mắt cô ngấn lệ:
Sao lại thế được! Bác sĩ, hay là ông kiểm tra lại thử xem có nhầm lẫn ở đâu không…

Bác sĩ thở dài lắc đầu:
Hình ảnh rất rõ ràng, đúng là thiếu ngón tay thật. Nhưng mọi người không cần quá lo lắng, tác dụng của ngón út không quá lớn, nếu không có vấn đề gì khác thì tôi vẫn đề nghị người nhà nên giữ đứa bé lại…

Diệp Lăng Nam mím môi nhìn bức ảnh siêu âm màu ấy, vẻ mặt hơi lạnh lùng:
Bây giờ còn kiểm tra mục nào nữa?

Ba người lại bắt đầu im lặng.
Không bao lâu sau, cửa phòng siêu âm mở ra, bác sĩ kiểm tra đi ra ngoài.

Anh Diệp.

Nghe vậy, Diệp Lăng Nam vội vàng cất bước đi theo, đang định vươn tay ra dìu Lục Chi Vũ thì cô lại đạp cho anh một cú. Mặc dù chân bị đạp trúng, nhưng Diệp Lăng Nam vẫn không rút tay về.
Bọn họ đi tới cuối hàng lang, Lục Chi Vũ vịn vào lan can, bắt đầu lắc lư bụng trái phải.
Nhìn hai người bọn họ, đôi mắt của Thẩm Thiên Trường bỗng đỏ ngầu lên.
Như thể bị một vũ khí nào đó đánh trúng, trái tim Thẩm Thiên Trường trĩu nặng.
Sắc mặt của Trần Tử Nhiễm cũng bắt đầu cứng ngắc, như thể không tin nổi chuyện này:
Thiếu ngón tay… Là sao?


Nhìn theo hình ảnh thì ngón út của em bé vẫn chưa mọc ra, và thậm chí có thể là sẽ không mọc.


Nhưng anh xem chỗ này…
Bác sĩ cầm hình ảnh siêu âm rồi chỉ vào một vị trí.
Thẩm Thiên Trường vội vàng đứng lên rồi kề sát lại gần.
Cô nhìn thấy trên bức ảnh có một khuôn mặt trẻ con nho nhỏ cùng với bàn tay xòe ra, trên bàn tay ấy chỉ có bốn ngón tay…
Thẩm Thiên Trường ngẫm nghĩ một lát:
Để chị Tiểu Vũ và anh rể bên nhau nhiều hơn đi, tối nay tớ sẽ về sau.

Trần Tử Nhiễm vừa gật đầu thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
Trần Tử Nhiễm nhìn thông tin cuộc gọi, là Bùi Tuấn Kiệt gọi tới.
Lục Chi Vũ không để ý tới cô ấy mà nhìn thẳng vào Diệp Lăng Nam:
Diệp Lăng Nam, chính anh nói muốn chọc ối hả?

Diệp Lăng Nam nhìn cô:
Đúng thế.

Lục Chi Vũ nhíu mày lại, vẻ mặt rất bực dọc:
Anh không biết tôi sợ tiêm nhất sao? Phiền thật đấy!


Tôi đã xem kết quả xét nghiệm đường huyết lúc trước rồi, các chỉ số đều rất bình thường, nhưng bởi vì bà bầu từng dùng thực vật có tính nguy hiểm nên tôi kiến nghị chọc ối.


Vậy thì chọc ối.
Diệp Lăng Nam mở miệng nói.
Bác sĩ gật đầu rồi quay lại phòng khám, không bao lâu sau, Lục Chi Vũ ra ngoài.

Tôi đã tìm hiểu rồi, bình thường siêu âm bốn chiều chỉ có thể nhìn thấy bốn ngón tay thôi.

Diệp Lăng Nam thản nhiên lên tiếng, nhưng thể đang tự an ủi.
Nhưng bác sĩ lại lắc đầu:
Bình thường thì siêu âm bốn chiều chỉ nhìn thấy bốn ngón tay của đứa trẻ, đó là bởi vì đa số các bé đều nắm tay lại, ngón cái bị giấu trong nắm tay, nhưng trong bức ảnh này, bàn tay của bé đã xòe ra nhưng vẫn chỉ thấy bốn ngón tay, vậy nên tôi phán đoán đứa trẻ này bị thiếu ngón tay…


Cám ơn bác sĩ, sau này chúng tôi sẽ cẩn thận.
Thẩm Thiên Trường tiếp lời.

Ừm, sau này nhớ để bà bầu tới bệnh viện kiểm tra đúng hạn, cái thai lớn rồi cũng vẫn phải tới.


Vâng.


Ừm, cũng gần giống với kết quả xét nghiệm đường huyết lần trước, mọi người có thể yên tâm được rồi.

Nghe bác sĩ nói vậy, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
May mà không có kết quả gì tệ hơn.
Dứt lời, cô xoay người đi.

Lục Chi Vũ, em đi đâu vậy?


Tôi đi tìm cái lan can nào đó để tựa vào, bác sĩ nói cần lắc bụng trước khi chọc ối để cặn nổi lên, như vậy kiểm tra sẽ dễ hơn. Kiến thức hạn hẹp!


Thiên Trường, chị Tiểu Vũ bắt đầu kiểm tra rồi à?
Trần Tử Nhiễm hạ t6hấp giọng, trong lòng cũng cảm thấy thấp thỏm.

Ừm, bây giờ đang siêu âm màu bốn chiều.

Trần Tử Nhiễm đáp lời r5ồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Trường.

Nhưng sau này các cô nhất định phải chú ý dinh dưỡng của bà bầu đấy, sao các cô lại để cô ấy ăn Saro được cơ chứ? Mặc dù Saro không phổ biến trong nước, nhưng nó có một mùi hương đặc biệt. Tuy rằng lượng hấp thu Saro ít, nhưng ăn nó một thời gian dài thì trên người cũng sẽ có mùi Saro, sao các cô lại không hề chú ý tới vậy.

Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đều tỏ vẻ lúng túng:
Lúc đầu chúng tôi cũng không biết…

Bác sĩ gật đầu:
Nhưng cũng không trách cách cô được, vốn dĩ thứ này cũng không sinh trưởng trong nước, không thuộc chuyên ngành nên không phân biệt ra cũng là điều bình thường.

Rốt cuộc trưởng khoa phụ sản cũng ra khỏi phòng xét nghiệm.
Bọn họ vội vàng đi tới trước mặt ông ấy.

Bác sĩ, kết quả xét nghiệm thế nào ạ?
Trần Tử Nhiễm nhìn bác sĩ hỏi.
Nghe xong kết quả, Thẩm Thiên Trường gửi tin nhắn cho Diệp Lăng Nam rồi mới ra khỏi bệnh viện với Trần Tử Nhiễm.
Bọn họ cùng tới nhà để xe, lên xe của Trần Tử Nhiễm.

Thiên Trường, bây giờ cậu có muốn về Cẩm Viên không?
Trần Tử Nhiễm vừa khởi động xe vừa hỏi.
Lắc bụng xong, Lục Chi Vũ lại vào phòng kiểm tra.
Không bao lâu sau, bên trong vọng ra tiếng mắng chửi của Lục Chi Vũ:
Diệp Lăng Nam, tôi hận anh!

Diệp Lăng Nam chờ ngoài cửa, trong mắt hiện lên nét bất đắc dĩ, anh biết Lục Chi Vũ rất sợ tiêm.
Chọc ối xong, Lục Chi Vũ nói muốn ăn cháo, thế là Diệp Lăng Nam đưa cô về trước.
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm ở lại chờ kết quả, bọn họ đợi ở bệnh viện đến chưa.
Như thể đang chờ đợi một phán quyết nào đó, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm ngồi trên hành lang bệnh viện, suốt mấy tiếng không nói năng gì.

A lô, tối nay em không thể ăn cơm với anh được, ừm, có việc với Thiên Trường…


Trần Tử Nhiễm tắt máy thì thấy Thẩm Thiên Trường đang nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa.


Sao vậy? Trên mặt tớ có gì à?



Sao tớ cảm thấy mình vừa chia rẽ một cặp tình nhân thế nhỉ?
Thẩm Thiên Trường cười nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.