• 1,113

Chương 526: Đại hiệp họ gì?


Thẩm Thiên Trường thay đổi sắc mặt, cô bước tới bóp lấy cổ Hứa Khanh Nguyệt, dồn Hứa Khanh Nguyệt vào sát tường.


Cô tưởng tôi không dám sao8?!

Vốn dĩ Trần Tử Nhiễm còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Thiên Trường lại liếc nhìn cô ấy một cái, thế là cô ấy chỉ có thể dừng lại, lẳng lặng đi theo cảnh sát.
Ba người được đưa xuống dưới và lên xe cảnh sát.

Còn cả người đàn ông này nữa, anh ta đã đánh gãy tay bạn tôi, bây giờ bạn tôi hôn mê rồi.

Hai cảnh sát nhìn Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm rồi mới đi tới trước mặt Hứa Khanh Nguyệt.
Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt:
Có gì mà không thích hợp? Hôm nay tớ đập cho con ả Hứa Khanh Nguyệt đấy một trận rồi, nhỡ sau này ả ta trả thù tớ thì sao?

Vu Ngạo ho một tiến:
Xin lỗi cô Trần, tôi không có tổ chức gì cả.


Bà chủ không cần lo về chuyện đó.

Thẩm Thiên Trường ừm một tiếng.
Nếu cô ta nhất định phải chết, vậy thì kéo theo Thẩm Thiên Trường cũng đáng lắm!
Thẩm Thiên Trường trợn mắt nhìn Hứ6a Khanh Nguyệt, bàn tay cũng dùng lực mạnh hơn.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn anh ta:
Bây giờ anh đang là vệ sĩ của tôi, phải nghe tôi.


… Vâng, bà chủ.

Cho đến khi chiếc xe khởi động…

Vì sao anh không đi trước?
Thẩm Thiên Trường hỏi Vu Ngạo.
Thẩm Thiên Trường xuống xe, cô phát hiện ra nơi này là một chi nhánh thuộc khu Vân Bắc.
Bọn họ bị đưa tới một phòng giam.
Cho dù khuôn mặt đỏ lên vì ngạt thở, Hứa Khanh Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ cười.
Nếu hôm nay Thẩm Thiên Trường thật sự giết cô ta,3 vậy thì cô sẽ là tội phạm giết người.

Ồ… Vậy anh có anh em hay bạn bè gì không? Giỏi võ như anh vậy đó?


Không có.

Tội phạm giết người sao có thể xứng với người đàn ông đó được.
Vậy nên Hứa Khanh Nguyệt khôn9g hề giãy giụa.

Không thể để bà chủ gặp nguy hiểm được, hơn nữa tôi cũng làm người ta bị thương.

Thẩm Thiên Trường nhíu mày:
Anh có phải công dân trong nước không? Thân phận có ổn không?


Đúng thế.


Woa, ngầu vậy, anh đã làm thế nào mà chúng tôi không hề phát hiện ra gì cả?
Trần Tử Nhiễm tỏ vẻ sùng bái.

Ẩn nấp là yêu cầu cơ bản của chúng tôi.

Trần Tử Nhiễm quan sát Vu Ngạo, hỏi với vẻ mặt mong chờ:
Vu Ngạo đại hiệp, anh có thể cho tôi cách liên lạc với tổ chức của các anh được không? Tôi cảm thấy có thể tôi cũng cần một vệ sĩ…

Thấy biểu cảm của Thẩm Thiên Trường khá thả lỏng, Vu Ngạo mới nhìn Trần Tử Nhiễm và đáp lại một cách nghiêm túc:
Cô Trần, tên tôi là Vu Ngạo, phụ trách bảo vệ sự an toàn cho bà chủ.

Trần Tử Nhiễm đảo mắt vòng vòng:
Vậy nên ngay từ đầu anh đã đi theo chúng tôi rồi hả?


Vì sao?
Trần Tử Nhiễm nhìn cô.

Nếu cậu không muốn bị bắt giam quá lâu thì cứ làm theo lời tớ đi.

Muốn cô ta chết ấy hả? Không dễ như thế đâu!
Hai cảnh sát đi tới trước mặt bọn họ:
Ai đã báo cảnh sát? Nơi này đã xảy ra chuyện gì?


Đúng thế.


Xin hãy đi theo chúng tôi về cục cảnh sát để điều tra.
Vừa nói, cảnh sát vừa lấy còng tay ra tròng vào tay Thẩm Thiên Trường.
Vẻ mặt của Hứa Khanh Nguyệt bỗng thay đổi hoàn toàn. Cô ta ôm đầu gối co lại góc tường, mấy giọt nước mắt trào ra khóe mi, khóc như thể vừa bị ức hiếp và sỉ nhục.
Một người phụ nữ khác vội vàng đi tới, đang định đỡ cô ta dậy thì lại phát hiện ra ống tay áo của cô ta đã biến thành màu đỏ sẫm.
Cảnh sát đóng cửa xe lại.
Trong xe chỉ còn lại ba người.
Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Trần Tử Nhiễm cũng tò mò nhìn Vu Ngạo:
Đại hiệp họ gì thế?

Trần Tử Nhiễm nói vậy, không biết vì sao Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy buồn cười, cô cong môi không nói gì.
Người phụ nữ kia giật mình, vội vàng vén ống tay áo của cô ta lên.
Dường như cánh tay của Hứa Khanh Nguyệt đã bị thứ đồ sắc bén nào đã rạch ra một vết rách, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Hình ảnh đáng sợ ấy khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Trần Tử Nhiễm híp mắt lại, cô và Thẩm Thiên Trường không thể gây ra vết thương như thế được.
Trần Tử Nhiễm tỏ vẻ thất vọng, quả nhiên không phải ai cũng có đồ giống của sếp Lục được.

Tiểu Nhiễm, từ giờ trở đi, tớ và cậu không hề quen biết Hứa Khanh Nguyệt nữa. Lát nữa tới Cục Cảnh sát, cậu cứ nói là chúng ta nhận nhầm người, biết chưa?
Thẩm Thiên Trường nói.
Hứa Khanh Nguyệt cũng trượt xuống mặt đất.
Cô ta giơ tay ôm lấy cô, vừa ho vừa há to miệng, cười nhìn Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm.
Ngay khi Hứa Khanh Nguyệt sắp ngất xỉu, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng bước tới ngăn cản Thẩm 5Thiên Trường:
Thiên Trường, buông tay ra trước đã, cảnh sát tới rồi!

Thẩm Thiên Trường hơi khựng người lại, cô buông lỏng tay ra.

Tạm thời đừng nói với anh ấy.

Đương nhiên là Vu Ngạo biết Thẩm Thiên Trường đang nói tới ai, nhưng anh ta không nói đồng ý, cũng không nói phản đối.
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường đen kịt lại, cô phục Trần Tử Nhiễm sát đất luôn rồi.
Cô giơ cái còng trên tay lên:
Trần Tử Nhiễm, cậu cảm thấy bây giờ có thích hợp để nói chuyện này không?

Một người phụ nữ kích động nói:
Anh cảnh sát, chính tôi đã báo cảnh sát!

Vừa nói, cô ta vừa chỉ vào Thẩm Thiên Trường:
Chúng tôi đang họp lớp ở đây thì hai người phụ nữ đó đột nhiên lao vào đánh người.

Hai cảnh sát còn lại cũng đi tới trước mặt Trần Tử Nhiễm và Vu Ngạo, còng tay bọn họ lại.
Lúc này Thẩm Thiên Trường đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô không hề phản kháng, cũng chẳng nói năng gì.

Ò…

Không bao lâu sau, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại, cửa sau của chiếc xe bị mở ra.

Anh cảnh sát, mấy người này không phải đánh người nữa rồi, bọn họ muốn giết bạn tôi!

Cảnh sát nhìn cánh tay chảy máu của Hứa Khanh Nguyệt, ấn bộ đàm xin phái thêm người.
Không bao lâu sau, ba cảnh sát nữa tới hiện trường. Sau khi khám xét hiện trường, hai người đưa Hứa Khanh Nguyệt và người đàn ông đã ngất xỉu kia tới bệnh viện.

Chính ba cô cậu đã đánh người có đúng không?
Cảnh sát nhìn Thẩm Thiên Trường.
Một cánh sát mặc đồng phục nhanh chóng bước vào, sau khi tra hỏi thân phận của bọn họ theo quy định, cảnh sát hỏi:


Các cô có quan hệ thế nào với người bị hại.



Tôi không quen biết cô ta.
Thẩm Thiên Trường đáp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.