Chương 532: Chồng tôi giỏi giang lắm đấy!
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1447 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Đợi đã!
Hứa Khanh Huy lại đi tới:
Thẩm Thiên Trường, cô lại đang bày trò gì thế hả?
Thẩm Thiên Trường cười nh8ạt:
Câu này anh nên đi hỏi Hứa Khanh Nguyệt thì sẽ hợp lý hơn đấy, chẳng phải cô ta dụ tôi tới đây là vì thời khắc này sao?
Trong mắt Hứa Khanh Huy hiện lên nét chần chừ.
Anh!
Hứa Khanh Nguyệt bỗng lên tiếng gọi.
Hứa Khanh Huy quay đầu lại.
Anh sẽ luôn bảo vệ em chứ?
Cậu yên tâm đi, tôi không sao đâu, bởi vì gần đây chồng tôi không ở thành phố Vân, lần trước đánh nhau tôi chưa kịp nói cho anh ấy nên mới…
Nói đúng hơn thì là không dám nói.
Nhưng bây giờ mọi chuyện xôn xao lên như thế này, muốn ai kia không biết cũng khó.
Hứa Khanh Nguyệt mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn anh ta:
Vậy nên anh thà rằng tin tưởng một người phụ nữ xa lạ cũng không chịu tin em sao?
Tiểu Nguyệt, anh nhớ vào ngày sinh nhật em năm ngoái, bác Tôn đã sai người mang một con dao quân dụng từ nước ngoài về cho em, bây giờ con dao ấy đang ở đâu?
Ánh mắt của Hứa Khanh Nguyệt bỗng hơi né tránh:
Anh, sao tự nhiên anh lại hỏi đến nó?
Đúng như trong dự đoán của cô, lại có một đám phóng viên bủa vây lấy bọn họ.
Thẩm Thiên Trường bị vây kín xung quanh, hai cảnh sát vất vả đưa cô ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường cúi đầu lại, thầm nghĩ may mà lần này bọn họ không còng tay cô lại như lần trước, cô thật sự chẳng muốn lên báo với bộ dạng chật vật như vậy một chút nào.
Hạnh phúc chứ, bởi vì chồng tôi giỏi giang lắm đấy!
Thẩm Thiên Trường cười trả lời Lê Tông Diệp, trong mắt cô còn mang theo tia sáng chói mắt vì nghĩ tới ai kia.
Đó là tia sáng mà Lê Tông Diệp chưa bao giờ nhìn thấy, vậy nên anh ta biết cô không nói dối, bởi vì độ cong trên môi cô cũng chân thật đến thế!
Như thể rất nhiều năm trước, khi cô xin anh ta rời khỏi tầm mắt của cô, chân thật đến mức anh ta không thể từ chối được!
Hứa Khanh Huy nhìn vào mắt cô ta, khẽ cười nói:
Không có gì, anh chỉ bất chợt nhớ ra rằng lâu lắm rồi không thấy em mang theo người nữa.
Em đã cất nó đi lâu rồi.
Hứa Khanh Huy không nói gì nữa, xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Lê Tông Diệp nhìn cô:
Cậu yên tâm, tôi sẽ cứu cậu ra nhanh thôi.
Thế nhưng biểu cảm của Thẩm Thiên Trường lại khá nhẹ nhõm, cô lắc đầu cười nói:
Lê Tông Diệp, tuy rằng tôi không biết tối hôm đó cậu đã dùng cách gì để nộp tiền bảo lãnh cho tôi và bạn tôi ra ngoài, nhưng cậu đã giúp tôi nhiều rồi, chuyện còn lại để tôi tự xử lý là được.
Lê Tông Diệp nhìn vẻ mặt thoải mái của Thẩm Thiên Trường, mấy năm trôi qua, đúng là cô đã thay đổi rất nhiều, không còn là nữ sinh nhút nhát hồi cấp ba nữa, hoặc cũng có thể đây mới là tính cách thật sự của cô.
Đừng khách sáo như thế, chúng ta không chỉ là bạn học, mà còn là bạn nữa.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu cười nói:
Không phải vì nguyên nhân này. Gần đây chồng tôi không ở thành phố Vân, anh ấy không thích tôi mang ơn người ta…
Thẩm Thiên Trường không quên hậu quả khi lần trước cô tự ý vay năm triệu của Trần Tử Mặc, đến cuối cùng cô còn tiếc tiền đứt ruột nữa.
Hứa Khanh Nguyệt thản nhiên nói:
Anh, 5cô ta không muốn hòa giải thì em cứ tuân theo đúng quy trình pháp luật thôi. Cô ta sẽ bị tạm giam chờ đơn kiện của em, chuyện này rất công bằng.
Vậy đám phóng viên dưới bệnh viện lúc này thì sao? Có phải cũng là do em sắp xếp không?!
Hứa Khanh Nguyệt nhìn thẳng về phía trước:
Tiểu Nguyệt, rốt cuộc vì sao em phải làm như thế?
Trong suy nghĩ của Hứa Khanh Huy, Hứa Khanh Nguyệt luôn là một cô tiểu thư quý tộc có học thức, có lễ phép, anh ta thực sự không hiểu vì sao cô ta lại làm to chuyện này lên như thế.
Hứa Khanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hứa Khanh Huy, trong mắt ngập tràn sự phẫn nộ:
Anh, bây giờ cánh tay này của em chẳng khác nào tàn phế, chẳng lẽ anh còn muốn em vờ như rộng lượng tha thứ bọn họ hay sao?!
Vừa rồi Thẩm Thiên Trường nói tay em không phải do cô ta làm bị thương.
Hứa Khanh Huy thản nhiên nói.
Hứa Khanh Huy nhìn cô ta:
Tiểu Nguyệt, anh vĩnh viễn là anh trai của em.
Vậy nên cho dù em mắc sai lầm không thể tha thứ được thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn bảo vệ em.
Thẩm Thiên Trường đi theo cảnh sát xuống dưới.
Thực ra cũng chỉ có một khoảng cách ngắn ngủi mà thôi, Thẩm Thiên Trường nhanh chóng được đưa lên xe.
Không bao lâu sau khi xe cảnh sát rời khỏi bệnh viện, chiếc xe con đỗ ở cách đó không xa từ nãy đến giờ cũng đi ra ngoài.
Vậy nên Thẩm Thiên Trường không ngờ trong lần thứ hai vào cục cảnh sát, người đầu tiên mà cô nhìn thấy vẫn là Lê Tông Diệp.
Vậy thì tốt rồi, tôi đi trước đây, cậu nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.
Ừm.
Lê Tông Diệp xoay người rời khỏi đó.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì Thẩm Thiên Trường cũng biết là ai kia đang trên đường lao tới đây rồi.
Thẩm Thiên Trường, bây giờ cậu có hạnh phúc không?
Lê Tông Diệp bỗng hỏi một câu.
Thẩm Thiên Trường hơi nhướng mày lên, hỏi câu này vào thời điểm này thật sự là rất đột ngột…
Thẩm Thiên Trường xoay người đi theo hai cảnh sát.
Mãi cho 9đến khi bọn họ vào thang máy, Hứa Khanh Huy mới xoay người trở về phòng bệnh.
Anh ta đi tới trước giường bệnh của Hứa Kh6anh Nguyệt:
Tiểu Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em gọi cảnh sát hả?
Sau khi Lê Tông Diệp đi, cảnh sát lại tới thẩm vấn Thẩm Thiên Trường theo quy định. Những câu hỏi gần giống mấy ngày trước, Thẩm Thiên Trường cũng trả lời theo những gì đã khai.
Tóm lại, cho dù Hứa Khanh Nguyệt bị thương thế nào thì cũng không phải ý muốn chủ quan của bọn họ.
Cách song sắt của phòng giam, trên mặt cô hiện lên nét ngạc nhiên:
Vừa rồi cậu chưa đi à?
Lê Tông Diệp gật đầu:
Ừm, cậu không cần lo đến đám phóng viên kia, tin tức sẽ không lọt ra ngoài đâu.
Thẩm Thiên Trường hơi ngẩn người:
Cám ơn cậu, làm phiền cậu hai lần rồi.
Trên thế giới này, ngày nào cũng diễn ra những cuộc gặp gỡ và những lần bước qua đời nhau, Lê Tông Diệp không muốn suy nghĩ về kết quả giữa anh ta và Thẩm Thiên Trường nữa, bởi vì chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện anh ta muốn bảo vệ một người.
Trước kia anh ta muốn bảo vệ cô, cho dù là phải dùng cách tới rời xa.
Bây giờ anh ta muốn bảo vệ cô, cho dù chỉ là bảo vệ hạnh phúc của cô.
Mặc dù cảnh sát muốn dẫn dắt vấn đề theo hướng ấy, nhưng tất cả đều bị Thẩm Thiên Trường phủ nhận.
Thấy không hỏi ra được điều gì, cảnh sát cũng cảm thấy tẻ nhạt, không hỏi nữa mà đứng lên đi lo liệu chuyện khác.
Mãi đến khi trời tối vẫn không có ai tới thăm Thẩm Thiên Trường, chứ đừng nói tới chuyện đưa cô ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường ngồi trong phòng giam, cô cạn lời nhìn trời, hoài nghi rằng mình đã bị cả thế giới lãng quên rồi…
Bụng cô bắt đầu sôi sùng sục vì đói.
Thực ra cô còn chưa ăn cơm trưa nữa, hương thơm trong không khí khiến cô nuốt nước miếng ừng ực.
Thẩm Thiên Trường đứng lên, nhìn thấy một cảnh sát đang cúi đầu ăn mì tôm cách đó không xa, rốt cuộc cô cũng không nhịn được đi lên phía trước gõ vào song sắt:
Anh cảnh sát, có thể cho tôi ăn chút gì được không? Trưa nay tôi vẫn chưa ăn gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.