• 3,543

Chương 534: Chồng giận thì phải làm sao?


Thẩm Thiên Trường thấp thỏm cởi áo khoác và thay giày, rón rén bước vào phòng khách.


Lục Chi Cửu, anh về rồi à!


Đ8ộng tác của Lục Chi Cửu hơi khựng lại, nhưng anh không ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thiên Trường.
Không bao lâu sau, Vu Ngạo mở cửa vào trong.
Anh ta cung kính đi tới trước mặt Lục Chi Cửu:
Gia chủ.


Chức trách của cậu là gì?

Diệp Lăng Nam mở cửa vào phòng thì trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh liếc nhìn Lục Chi Cửu trên cầu thang rồi mới vào phòng khách dìu Thẩm Thiên Trường đứng lên.

Anh rể, chị Sáu đâu?

Nhưng người đàn ông bên cạ6nh chẳng có phản ứng gì cả.
Thẩm Thiên Trường nhẹ nhàng quay đầu liếc nhìn anh:
Hôm đó em và Tiểu Nhiễm đi ăn cơm, Tiểu N5hiễm nhìn thấy người phụ nữ đó, cậu ấy không kiềm chế được cơn tức nên đã đánh cô ta. Em nghĩ dù sao cũng đánh rồi thì cứ đánh cho đã, thế nên em cũng xông vào đánh…

Người ta vẫn nói thẳng thắn khai báo sẽ được khoan hồng, Thẩm Thiên Trường cũng nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên là cách này không có tác dụng với Lục Chi Cửu.
Nhất là lúc lên cầu thang, cô phải dựa người vào lan can mới lên được.

Không sao chứ?
Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Diệp Lăng Nam nhíu mày hỏi.
Thẩm Thiên Trường thoải mái xua tay:
Không sao đâu anh rể, thú vui giữa vợ chồng thôi, ha ha.




Thẩm Thiên Trường bực bội, nhìn người ta đi, không so sánh thì sẽ không có tổn thương!
Thẩm Thiên Trường không trò chuyện với Giang Mộ Tuyết nữa, cô gọi luôn cho Trần Tử Nhiễm.
Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi: [Đừng nói nữa, Lục Chi Cửu đang giận tôi đây.]
[Ừm, tôi cũng đoán thế.]
Lục Chi Cửu chỉ tới thành phố Phong chưa tới một tuần mà Thẩm Thiên Trường đã bị tạm giam hai lần liền, hơn nữa còn giấu giếm anh, sáng nay khi đọc được tin tức, Tần Phong cũng giật nảy mình.
Vừa đẩy ra thì Thẩm Thiên Trường cũng ngã lăn xuống đất.
Đầu gối trùng hợp đụng vào góc bàn trà, đau đến mức cô kêu quang quác.
Lục Chi Cửu hơi dừng lại một chút, nhưng đến cuối cùng vẫn không xoay người lại, để mặc Thẩm Thiên Trường ôm đầu gối kêu rên, còn anh thì xoay người lên cầu thang.
Từ đầu đến cuối mắt anh cứ dán vào màn hình điện thoại, chẳng thèm nhìn Thẩm Thiên Trường cái nào.
Thấy khai báo rồi vẫn vô dụng, cô trực tiếp chui thẳng vào lòng anh, cố tình che màn hình điện thoại của anh đi.
Lục Chi Cửu không nói năng gì, chỉ hất Thẩm Thiên Trường sang một bên.
Thẩm Thiên Trường sửng sốt rồi lại sấn tới ôm lấy cánh tay anh:
Lục Chi Cửu, em sai rồi, anh tha thứ cho em có được không? Em hứa đây là lần cuối cùng!


Vu Ngạo!

Lục Chi Cửu bỗng lên tiếng.
Thế nhưng cô không muốn chiến tranh lạnh, cô ghét chiến tranh lạnh!

Lục Chi Cửu, em hỏi anh, vì sao hôm nay anh không tới Cục Cảnh sát đón em?
Thẩm Thiên Trường tức giận chất vấn.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng ngước mắt lên nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.
Diệp Lăng Nam hơi nhướng mày lên, sau đó cũng xoay người về phòng.
Thẩm Thiên Trường bước chậm rãi lên lầu hai, vào phòng ngủ thì không thấy Lục Chi Cửu ở đó.
Sau đó cô lại sang phòng làm việc, phát hiện ra không mở được cửa, rõ ràng là đã bị khóa từ bên trong rồi.
Thẩm Thiên Trường ôm chặt lấy cổ anh:
Rốt cuộc anh cũng chịu nói chuyện với em rồi!

Khuôn mặt của Lục Chi Cửu đen kịt lại, anh vươn tay đẩy cô ra, nhưng Thẩm Thiên Trường lại ôm chặt hơn nữa.
Vốn dĩ sức cô đã lớn hơn những người con gái khác rồi, giằng co hai phút Lục Chi Cửu mới tách được tay Thẩm Thiên Trường ra.
Nhưng rõ ràng là người đàn ông này không hề động lòng, kiên quyết giật ống tay áo ra khỏi tay cô.
Thấy anh như vậy, Thẩm Thiên Trường cũng biết là lần này anh giận thật rồi. Cô vội vàng đứng lên xô pha, bật người nhảy lên lưng anh.

Xuống ngay.
Lục Chi Cửu lạnh giọng nói.

Muộn rồi nên cô ấy về luôn.

Thẩm Thiên Trường gật đầu:
Vâng, vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, em lên trên đây.

Dứt lời, Thẩm Thiên Trường xoay người đi, nhưng bởi vì vừa đụng vào đầu gối nên cô đi hơi tập tễnh.
Thẩm Thiên Trường bỗng cảm thấy tức giận, cô khoanh tay đá vào cửa phòng:
Lục Chi Cửu, mở cửa cho em!

Trong phòng chẳng có tiếng động gì cả.
Thấy không có ai đáp lại, Thẩm Thiên Trường lại hạ giọng:
Chồng ơi, chồng à, đầu gối em vừa bị thương nặng rồi, đang đau lắm đây này, anh ra đây xem sao đi?

Đợi mười mấy giây mà cửa phòng vẫn đóng chặt.
Vừa đấm vừa xoa rồi mà vẫn không được, Thẩm Thiên Trường hết cách, chỉ có thể đi về phòng trước.
Lúc tắm rửa, cô nhìn thấy đầu gối mình tím xanh một mảng lớn, còn bị xước da nữa, dính nước là cực kỳ rát.
[Ừm, mới về xong.]
Xem ra Tần Phong cũng về với Lục Chi Cửu.
Lúc trước Giang Mộ Tuyết và Tần Phong về thành phố Cẩm, sau đó Lục Chi Cửu phải tới thành phố Phong, thế là Tần Phong bay luôn sang thành phố Phong, còn Giang Mộ Tuyết thì về thành phố Vân một mình.
Vậy nên Thẩm Thiên Trường không tắm bồn nữa, chỉ tắm gội đơn giản rồi ra khỏi phòng tắm.
Lúc về tới giường, cô mở điện thoại ra, nhìn thấy mấy tin nhắn chưa đọc.
Một tin nhắn là của Giang Mộ Tuyết.
Ngay buổi chiều bọn họ lập tức từ thành phố Phong trở về.
[Ừm, Tiểu Tuyết à, cô có cách gì để dỗ chồng không? Cứu bé với T.T!]
[Ừm… Tôi với Tần Phong thì chủ yếu là anh ấy dỗ tôi…]
Vu Ngạo hơi sững sờ, anh ta nhỏ giọng nói:
Bảo vệ sự an toàn của bà chủ, đồng thời báo cáo tất cả những tình huống bất thường của bà chủ cho anh.

Vẻ mặt của Lục Chi Cửu hơi âm trầm:
Tự đi nhận phạt đi!

Vu Ngạo không hề do dự:
Vâng, gia chủ.

[Thiên Trường, bây giờ cô sao rồi?]
Thời gian là mười phút trước.
[Tần Phong cũng về rồi à?] Thẩm Thiên Trường nhắn lại.
Thẩm Thiên Trường khịt mũi mộ3t cái, tự giác đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau đó cô lại nhích dần về phía anh.

Lục Chi Cửu, trong lúc anh vắ9ng nhà em và Tiểu Nhiễm đã ra ngoài đánh nhau với người ta.
Thẩm Thiên Trường cúi đầu nói nhỏ.
Thẩm Thiên Trường tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, thế là cô giật lấy điện thoại trong tay anh.
Vốn tưởng rằng bị cướp mất điện thoại thì anh sẽ phải mở miệng ra, nào ngờ anh lại đứng bật dậy.
Thấy anh định đi, Thẩm Thiên Trường vội vàng kéo ống tay áo của anh lại, nhỏ giọng gọi:
Lục Chi Cửu…

Thẩm Thiên Trường nhìn theo bóng lưng của Vu Ngạo, cô không khỏi mở lời:
Lục Chi Cửu, chính em đã bảo anh ấy không được nói với anh, anh đừng phạt Vu Ngạo có được không?

Lục Chi Cửu không tiếp lời, như thể coi cô là không khí.
Thẩm Thiên Trường gãi đầu, lúc trước cũng như thế, cứ giận là Lục Chi Cửu lại không đoái hoài gì đến cô.
Từ buổi sáng đến giờ Trần Tử Nhiễm không hề gửi một tin nhắn nào cho cô. Thẩm Thiên Trường gọi mấy cuộc liền mà không có ai bắt máy, chỉ có thể gọi cho Trần Tử Mặc, nhưng Trần Tử Mặc cũng không nghe.

Thẩm Thiên Trường đặt điện thoại xuống, sau đó nhắn tin hỏi Tống Ngưng Y.

Tống Ngưng Y nhắn lại rằng chiều nay khi xử lý xong chuyện của công ty Trần Tử Mặc đã dẫn Trần Tử Nhiễm về trước rồi.

Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng không nhịn được hỏi một câu:
Tôi bị tạm giam hai lần mà các cô không lo lắng à?


Tống Ngưng Y:
Tổng Giám đốc Tiểu Trần nói là chồng cô về rồi thì chắc là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.





Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.