Chương 540: Tôi có nên trả thù không?
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1429 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Cổng không khóa, hai người cứ thể đẩy cửa vào.
Xuyên qua một hành lang, bọn họ tới một căn phòng bên trong trung tâm tổ chức hội ng8hị.
Khuôn mặt của Ngô Phương Thảo lập tức ửng đỏ:
Cô Hứa đừng trêu tôi.
Hứa Khanh Nguyệt càng cười lạnh rõ hơn, đúng là loại nhà quê nông cạn.
Hứa Khanh Nguyệt không hề tức giận, cô ta tiếp tục dụ dỗ:
Nếu hôm nay tay tôi không bị thương, tôi nhất định sẽ đích thân đi làm chuyện này. Nhưng cô cũng biết đó, tay tôi bị thương, không thể hoạt động được, vậy nên tôi mới nhờ cô giúp tôi. Hôm nay cô đã giúp tôi trốn ra khỏi nhà họ Hứa rồi, vì sao không giúp cho chót? Thù lao thì cô cứ yên tâm, chẳng phải em trai cô ở quê cần tiền xây nhà kết hôn sao? Chỉ cần cô xả giận giúp tôi, không chỉ là nhà của em trai cô, mà đến mọi chi phí kết hôn tôi cũng sẽ đứng ra lo liệu.
Nghe thấy Hứa Khanh Nguyệt nhắc tới em trai mình, Ngô Phương Thảo lại bắt đầu cắn môi.
Được, lát nữa uống Champagne xong, bọn họ sẽ bị tiêu chảy cấp, đến lúc đó cô tới nhà vệ sinh dẫn bọn họ tới căn phòng mà tôi chỉ định ở khu C để nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ trở về.
Ngô Phương Thảo gật đầu:
Ừm.
Sau một hồi suy xét…
Tôi sẽ giúp cô!
Bọn họ vừa xuất hiện, những người cùng ngành đang đứng trong phòng khách lập tức đổ dồn ánh mắt về phía họ. Trong những ánh mắt ấy có sự ngạc nhiên, có sự thăm dò, có sự châm chọc, cũng có cả tán thưởng.
Bị nhiều người nhìn chăm chú như thế, Trần Tử Nhiễm cảm thấy mất tự nhiên:
Đây là hội thỏa chuyên ngành thật hả? Sao trông bọn họ như đang ngắm khỉ ấy?
Thay bộ này vào.
Ngô Phương Thảo do dự nhì6n cô ta:
Cô Hứa, đây là…
Thay quần áo đi, tôi có chuyện quan trọng cho cô làm.
Hứa Khanh Nguyệt lạnh lùng nói.
Ngô Phư5ơng Thảo không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhận lấy quần áo vào làm theo lời cô ta.
Ngô Phương Thảo thấy trong phòng có mấy chiếc tủ để đồ được xếp thẳng hàng với nhau, dường như đây là phòng thay quần áo của n3hân viên thì phải, nhưng lúc này trong phòng thay quần áo không có bất cứ ai cả.
Hứa Khanh Nguyệt đi tới trước một chiếc tủ và nhậ9p mật khẩu, lấy một bộ quần áo trong đó ra đưa tới trước mặt Ngô Phương Thảo.
Đây rõ ràng là quần áo của nhân viên phục vụ.
Hứa Khanh Nguyệt quan sát Ngô Phương Thảo một lượt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
Bình thường không nhìn ra được là dáng cô khá ngon đấy.
Hứa Khanh Nguyệt và Ngô Phương Thảo đứng cách đó không xa. Không bao lâu sau, bọn họ nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm dẫn người của Tài chính Thiên Nhiên bước vào.
Tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, tươi cười như thể không hề bị ảnh hưởng bởi tin tức mấy ngày trước.
Thẩm Thiên Trường cười nhẹ:
Ai bảo chúng ta lên báo mạng vì đánh nhau cơ, cậu muốn bảo người ta đừng nhìn cũng không được.
Dù sao hôm nay bên chủ trì là Viễn Thông, những người tới đây ít nhiều gì cũng chuẩn bị tâm lý xem kịch vui.
Hà Tịch và Triệu Duệ và người của bộ phận hợp đồng giao ngay đi gặp một vài đối tác.
Tống Ngưng Y, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đi chào hỏi các quản lý của NESIS, sau đó đi gặp mấy người phụ trách ngành dầu khí của nước M và nước S.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Hứa Khanh Nguyệt trở lại phòng thay quần áo.
Cô ta lấy ra một viên thuốc con nhộng trong túi chiếc áo mà cô ta vừa mặc.
Vậy thì đã sao, chỉ là đánh một con ả đáng ăn đòn mà thôi.
Nói rồi Trần Tử Nhiễm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó:
Phải rồi, hôm nay Viễn Thông là nhân vật chính trong hội thảo chuyên ngành này, chắc con ả đó cũng ở đây nhỉ? Tớ sợ là tớ sẽ lại mất khống chế…
Tống Ngưng Y tiếp lời:
Tổng Giám đốc Tiểu Trần, cô yên tâm đi, Viễn Thông không để Hứa Khanh Nguyệt tới đâu. Chưa nói tới chuyện tay cô ta bị thương nặng, chỉ tính đến mức độ quan trọng của buổi hội thảo hôm nay thôi là Viễn Thông cũng sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hứa Khanh Nguyệt nở nụ cười:
Cô nghĩ gì vậy? Đây chỉ là thuốc tiêu chảy bình thường thôi, cô cho rằng tôi sẽ lấy mạng họ thật sao? Tôi chỉ không nhịn được thôi, rõ ràng bọn họ đã bị tạm giam, vì sao chỉ cần dựa vào các mối quan hệ nộp tiền bảo lãnh là được thả ra? Cô nói xem, nếu ai cũng như thế thì trên thế giới này còn gì là công bằng nữa không? Một người tàn tật như tôi có thể làm gì bọn họ được đây?
Ngô Phương Thảo chần chừ một lát, đến cuối cùng vẫn lắc đầu:
Cô Hứa, thôi mà, tôi… tôi chưa làm chuyện như vậy bao giờ.
Ngô Phương Thảo, cánh tay này của tôi bị thương ở mức độ hai, cả đời này sẽ không thể hành động bình thường được, có phải cô cảm thấy tôi chẳng khác gì người tàn tật không?
Ngô Phương Thảo nhìn vào mắt Hứa Khanh Nguyệt rồi lắc đầu.
Hai người phụ nữ ấy đang ở ngay trong trung tâm tổ chức hội nghị này. Rõ ràng bọn họ đã làm tôi bị thương, biến cánh tay tôi thành như thế này, còn khiến người bạn đứng ra bảo vệ tôi phải vào ICU, vậy mà bọn họ vẫn tham gia hội thảo như không có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ tự do, cô nói xem, tôi có nên trả thù không?!
Nhìn vào đôi mắt chất chứa hận thù của Hứa Khanh Nguyệt, Ngô Phương Thảo gật đầu như bị mê hoặc.
Trần Tử Nhiễm gật đầu một cái:
Ừm, nói cũng đúng.
Dứt lời, bọn họ chia làm hai nhóm.
Tôi biết cô chỉ không dám nói thật mà thôi.
Hứa Khanh Nguyệt nở nụ cười buồn bã:
Cô biết không? Thực ra cánh tay này của tôi bị vậy không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố tình rạch tay tôi. Chỉ rạch nhẹ một cái mà tôi biến thành kẻ tàn tật suốt đời…
Hiển nhiên là Ngô Phương Thảo hơi hoảng hốt, cô ta hỏi nhỏ:
Cô Hứa, ai… đã làm cô bị thương?
Hứa Khanh Nguyệt nhếch môi cười, cô ta đưa viên thuốc con nhộng tới trước mặt Ngô Phương Thảo:
Lát nữa tôi sẽ ra ngoài với cô, nói cho cô biết hai người phụ nữ đó là ai, sau đó cô hãy nghĩ cách bỏ thứ này vào ly Champagne của bọn họ.
Ngô Phương Thảo hoàn hồn lại, sau đó vội vàng lắc đầu:
Cô Hứa, tôi chỉ là một nhân viên chăm sóc thôi, tôi không thể làm chuyện phạm pháp được.
Thay quần áo xong, Hứa Khanh Nguyệt bảo Ngô Phương Thảo buộc tóc cho cô ta theo đúng kiểu tóc của mình.
Sau đó cô ta lấy một hộp phấn phủ có vỏ màu lam trong túi áo khoác ra, đi tới trước gương rồi phủ phấn lên mặt mình, cho đến khi che giấu màu da thật của mình rồi mới cất đồ đạc đi.
Ngô Phương Thảo càng ngơ ngác hơn, rốt cuộc Hứa Khanh Nguyệt định làm gì thế này?
Hứa Khanh Nguyệt chẳng đoái hoài gì đến biểu cảm của Ngô Phương Thảo, cô ta cầm lấy quần áo của Ngô Phương Thảo rồi mặc vào.
Hai người lần lượt ra khỏi phòng thay quần áo, đi ra phòng hội nghị chính ở bên ngoài.
Vốn dĩ hội thảo chuyên ngành này là do Hứa Khanh Nguyệt phụ trách, cô ta là người biết rõ nhất mỗi một vị trí trong trung tâm tổ chức hội nghị này.
Thay quần áo xong, Ngô Phương Thảo định cất quần áo của mình đi.
Đợi đã, lát nữa tôi sẽ mặc quần áo của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.