• 1,113

Chương 542: Trời đất bao la


Cô ta lẻn vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn lúc trước, căn phòng ấy ở ngay đối diện phòng của Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm.
Một lát sau, nhìn xuyên qua mắt mèo, cô ta trông thấy một mình Ngô Phương Thảo ra khỏi phòng.

Ngô Phương Thảo hốt h3oảng đứng ở cửa nhìn một lát rồi mới xoay người đi.

Hứa Khanh Nguyệt lẳng lặng đứng đằng sau ánh cửa chờ đợi một lúc.
Một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của cô ta. Cô ta biết đó là Lưu Tử Quang, một quản lý cấp trung của Sở Giao dịch H6àng hóa thành phố Vân.
Cô ta đã lắp sẵn máy quay hồng ngoại trong phòng.
Sau khi Lưu Tử Quang vào phòng, không có bất cứ ai xuất hiện ở hành lang nữa, mà đến giờ vẫn không có ai ra khỏi căn phòng.
Hứa Khanh Nguyệt dâng trào cảm xúc, cô ta rút thẻ phòng ra mở cửa phòng.
Lưu Tử Quang lảo đảo đi tới cửa phòng, rõ ràng là đã uống say.
Hứa Khanh Nguyệt nhìn thấy5 Lưu Tử Quang lấy thẻ phòng ra mở cửa.
Sau đó, cánh cửa đóng lại.
() Trích từ bài thơ Điệp luyến Hoa - Tình xuân của Tô Đông Pha đời Tống.
Chu Hạo sửng sốt rồi lập tức cười nói:
Được đó, nghĩ thoáng hơn một chút mới tốt.

Ngô Phương Thảo nhìn anh ta nói:
Anh Hạo, đợi đến khi làm xong huyện này, anh có thể nói với Thái tử Diệp giúp em không? Em muốn về nhà.

Thế là cô ta lên kế hoạch cho Saro vào thức ăn của con tiện nhân ấy thông qua chuyên gia dinh dưỡng.
Chỉ có điều cô ta vẫn chủ quan, cô ta không ngờ người mang thai không phải là Thẩm Thiên Trường, càng không ngờ rằng Thẩm Thiên Trường lại phát hiện ra cô ta nhanh như thế.
Rõ ràng cô ta chẳng hề để lại một chứng cứ gì cả.
Trần Tử Nhiễm cũng vội vàng gật đầu:
Đúng đúng, nếu không có cô thì hay chúng tôi đã mắc bẫy của Hứa sen độc rồi.


Hai cô đừng khách sáo, là chuyện tôi nên làm thôi.


Vậy tôi đi trước nhé, nếu cần gì thì anh Chu cứ việc nói với tôi.

Vừa mới bước ra khỏi căn phòng nửa bước, cổ ta cô ta bỗng bị ai đó túm chặt lấy, còn chưa kịp hô lên thì cô ta đã bị kéo trở lại căn phòng một lần nữa.
Cửa phòng đóng lại cái
rầm
, ánh đèn trong phòng cũng tắt ngấm.
Hứa Khanh Nguyệt muốn kêu cứu, nhưng miệng cô ta đã bị bịt chặt lại.
Nụ cười trên môi Hứa Khanh Nguyệt cũng nở rộ hết cỡ, rốt cuộc cô ta cũng chờ được đến thời khắc này rồi!
Trong viên thuốc con nhộng ấy không phải thuốc tiêu chảy gì hết, mà là một loại thuốc kích dục có tác dụng cực mạnh.
Dạ Oanh Gãy Cánh!
Bọn họ đi vào trong phòng.
Đi tới trước mặt Chu Hạo, Thẩm Thiên Trường nói với anh ta:
Lưu Tử Quang bị chúng tôi đánh ngất xỉu rồi.

Chu Hạo gật đầu:
Vâng, cô Thẩm và bạn cô về trước đi, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi xử lý.


Có cần tôi sai người đưa các cô về không?

Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Không cần, cấp dưới của tôi vẫn đang chờ chúng tôi ở trung tâm tổ chức hội nghị, tự chúng tôi đi là được rồi.

Dứt lời, cô kéo Trần Tử Nhiễm ra ngoài.
Hai mươi phút sau, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Một người đàn ông bước vào.

Anh Hạo, xong xuôi cả rồi, nhưng con đó yếu quá nên ngất luôn rồi.

Trong căn phòng tối đen, cô ta như bị ác quỷ giữ chặt thân thể, từng bước rơi vào vực thẳm đau đớn…
Mấy phút sau, một bóng người lại xuất hiện ở phía cuối hành lang.
Ngô Phương Thảo quay trở lại.
Chu Hạo lại lấy một điếu thuốc nữa ra, vừa châm lửa vừa
ừm
một tiếng, không đồng ý, cũng chẳng từ chối.
Ngô Phương Thảo đang định lên tiếng thì lại có tiếng gõ cửa.
Đàn em của Chu Hạo ra mở cửa, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đứng ngoài cửa.
Cô ta không lường trước được việc Thẩm Thiên Trường đánh cô ta trong phòng ăn, vậy nên cô ta hạ quyết tâm đã làm thì làm cho chót, dùng con dao mang theo người tàn nhẫn tự rạch vào cánh tay mình. Nhưng cô ta đã đánh giá thấp mức độ sắc bén của con dao, không ngờ vết thương lại sâu như thế.
Khâu những mười hai mũi! Cô ta gần như trở thành một kẻ tàn phế.
Cô ta hận, vì sao con tiện nhân Thẩm Thiên Trường lại được mọi người bảo bọc hết lần này đến lần khác.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, đôi chân bắt tréo, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy.
Ngô Phương Thảo đi tới trước mặt người đàn ông ấy, trên mặt không còn nét hoảng sợ và nhát gan lúc trước:
Anh Hạo.

Chu Hạo búng điếu thuốc, bờ môi khẽ nhếch lên:
Làm khá đấy.

Chỉ cần dùng một chút thôi là cũng đủ khiến người ta đánh mất lý trí.
Hội thảo chuyên ngành lần này là do Viễn Thông tổ chức, ngay từ đầu đây đã là cái bẫy mà cô ta chuẩn bị sẵn cho Thẩm Thiên Trường.
Cô ta biết rõ từng phương hướng trong trung tâm tổ chức hội nghị, biết trong khách sạn có những vị khách nào, biết cả những thứ có trong phòng thay quần áo, bắt đầu từ một tháng trước cô ta đã bắt đầu chuẩn bị cho hội thảo chuyên ngành rồi.
Ngô Phương Thảo lập tức nổi cáu:
Chu Hạo, đàn em của anh làm việc không đến nơi đến chốn như thế, anh bảo em phải tiến hành kế hoạch thế nào nữa?!

Hôm nay Ngô Phương Thảo ra ngoài với Hứa Khanh Nguyệt, nếu không trở về trước khi trời tối thì chắc chắn người nhà họ Hứa sẽ phát hiện ra.
Chu Hạo liếc nhìn người đàn ông kia một cái:
Đi lĩnh phạt đi.

Từ nhỏ cô ta đã vô cùng thông minh, thậm chí cô ta còn thông minh hơn cả người anh trai Hứa Khanh Huy của mình.
Nếu không phải bởi vì cô ta không có hứng thú với công ty, thậm chí Hứa Kiến Trung còn giao công ty cho cô ta nữa kìa.
Cô ta tự nhận là hơn người, tự nhận là xuất sắc.
Ngô Phương Thảo khẽ gật đầu:
Tôi nhất định phải đưa cô ta về nhà họ Hứa trước lúc trời tối.

Chu Hạo ghé đầu ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống:
Sao lại dùng cái tên Ngô Phương Thảo?

Ngô Phương Thảo nhếch môi cười khẽ:
Thiên nhai hà xứ vô phương thảo.
()
Ngô Phương Thảo nhíu mày:
Đàn em của anh có biết nặng nhẹ gì không vậy? Đừng có giết cô ta đấy.


Yên tâm đi, không chết được.

Cho dù muốn chết thì cũng không dễ dàng như thế.
Cô ta dễ dàng đè bẹp Thịnh Lam, có thể ngấm ngầm hất cẳng Thẩm Thiên Ca.
Từ đầu đến giờ, kế hoạch hoàn mỹ của cô ta chỉ có một sai lầm duy nhất, đó là cô ta lầm tưởng rằng người mang thai chính là con ả Thẩm Thiên Trường thấp hèn ấy.
Thời khắc nhìn thấy hai người họ trong cửa hàng mẹ và bé, cô ta gần như không kiềm chế được cảm xúc. Cô ta tuyệt đối sẽ không để đứa bé đó chào đời, cô ta tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào sinh con với người đàn ông ấy!
Cô ta hy sinh một cánh tay, nhưng chỉ đổi lại hai lần tạm giam, thậm chí còn không quá hai mươi tư tiếng!
May là cô ta phòng ngừa chu đáo, đã chuẩn bị sẵn cho buổi hội thảo chuyên ngành lần này, chỉ cần lần này thành công thì những thất bại lúc trước chẳng là gì hết.
Mà rõ ràng là cô ta đã thành công rồi.
Cuộc sống chém giết mấy năm nay thật sự khiến cô ấy mệt mỏi rồi.
Nghe cô ấy nói vậy, Chu Hạo chậm rãi dập tắt điếu thuốc trong tay:
Nghĩ kỹ chưa?


Ừm, nghĩ kỹ rồi.

Thẩm Thiên Trường gật đầu, trước khi quay đi, cô hỏi Ngô Phương Thảo:
Cô này, không biết phải gọi cô thế nào?

Ngô Phương Thảo cười nói:
Cô Thẩm cứ gọi tôi là Đinh Từ đi.


Cô Đinh, vừa rồi cám ơn cô.

Cô ấy bước chậm rãi tới trước một căn phòng cách phòng của Hứa Khanh Nguyệt không xa, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau khi gõ vài cái, rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra.
Ngô Phương Thảo bình tĩnh bước vào.
Ngô Phương Thảo nhắm mắt hít sâu một hơi:
Chờ đã, Hứa Khanh Nguyệt vẫn còn ở trong phòng à?



Đúng thế.



Đưa cô ta tới phòng Lưu Tử Quang, làm kín đáo một chút!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.