• 1,113

Chương 545: Nhất định là cô ta đã hãm hại em!


Ngô Phương Thảo cầm thức ăn vào phòng. Thấy cô ta tình dậy, cô vội vàng bước tới:
Cô Hứa, cô tỉnh rồi ạ! Cô có muốn ăn gì không?

8
Hứa Khanh Nguyệt đề phòng nhìn Ngô Phương Thảo:
Hôm qua tôi đã về nhà thế nào?


Động tác của Ngô Phương Thảo hơi khựng lạ3i:
Là… Anh Hứa đón cô về.



Anh tôi?

Hứa Khanh Nguyệt muốn tránh thoát bảo vệ, nhưng bây giờ bảo vệ không còn là hai người nữa mà là bốn người, vậy nên bọn họ dễ dàng giữ chặt Hứa Khanh Nguyệt.

Xin lỗi cô Hứa.

Dứt lời, không ai để ý tới sự phản kháng của Hứa Khanh Nguyệt, bọn họ bắt ép cô ta quay lại biệt thự.
Hứa Khanh Nguyệt đi tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng tột độ:
Vừa rồi hai người đang nói gì? Anh tôi bảo các người che giấu điều gì?

Thím Lý nhìn cô ta, ấp úng nói:
Cô chủ, tôi… Chúng tôi không nói gì cả…

Hứa Khanh Nguyệt nhìn Ngô Phương Thảo:
Cô nói đi.


Cô Hứa, từ tối qua đến giờ cô chưa ăn gì, cô ăn chút gì đi đã.

Hứa Khanh Nguyệt lạnh lùng gật đầu.
Ngô Phương Thảo dìu cô ta dậy rồi đi tới cạnh bàn.
[Tiểu thư của tập đoàn nổi tiếng lén lút hẹn hò với đàn ông đã có vợ ở khách sạn, người vợ dẫn người tới bắt quả tang tại trận!]
Bên dưới tiêu đề là một video chưa tới ba mươi giây.
Ba mươi giây ngắn ngủi ấy phơi bày ra tất cả các nhân vật chính.
Quản lý bậc trung Lưu Tử Quang của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân, vợ Lưu Tử Quang là Lý Mai, Hứa Khanh Nguyệt và Hứa Khanh Huy của Tập đoàn Viễn Thông, tất cả đều xuất hiện trong đó.
Hứa Khanh Nguyệt gần như không dám tin vào đôi mắt của mình. Rõ ràng những gì cô ta nên nhìn thấy không phải như thế, rõ ràng người vào phòng Lưu Tử Quang là Thẩm Thiên Trường!
Hứa Khanh Nguyệt bỗng lao thẳng ra ngoài.
Hứa Khanh Nguyệt cầm đũa, mới ăn được hai miếng là cô ta đã nôn ra hết.
Ngô Phương Thảo vội vàng lấy giấy lau cho cô ta rồi lại ra ngoài tìm khăn lau vào dọn dẹp.
Hứa Khanh Nguyệt lẳng lặng nhìn cô ta quét dọn, rốt cuộc cô ta cũng lên tiếng nói một câu:
Bảo thím Lý múc cho tôi một bát cháo khác.

Từ lúc Hứa Khanh Nguyệt mới bảy, tám tuổi, mẹ của cô ta đã qua đời. Khi đó trong nhà còn rất nhiều người giúp việc, sau khi bà Hứa qua đời, những người giúp việc trong nhà họ Hứa cũng dần dần bỏ đi, chỉ có thím Lý ở lại đến bây giờ.
Hứa Khanh Nguyệt không nói gì nữa, cô ta sầm mặt ra khỏi phòng bếp, sau đó vào phòng của thím Lý.
Thím Lý và Ngô Phương Thảo chạy tới cửa thì Hứa Khanh Nguyệt đã quăng hết đồ đạc của thím Lý ra ngoài rồi.
Hứa Khanh Nguyệt bỗng siết chặt lòng bàn tay. Cô ta đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm uống rượu, tận mắt nhìn bọn họ vào trong căn phòng mà cô ta đã sắp đặt để bị làm nhục.
Như thế là đủ rồi, như thế là đủ rồi!
Những chuyện khác cô ta không quan tâm!
Ngô Phương Thảo giơ ngón tay lên
suỵt
một cái:
Thím Lý, anh Hứa bảo chúng ta không được nhắc tới chuyện này trước mặt cô chủ, chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra đi.


Anh ấy bảo các người không được nói chuyện gì trước mặt tôi?!

Ngô Phương Thảo và thím Lý giật thót mình, quay đầu lại thì thấy Hứa Khanh Nguyệt đang đứng ở cửa phòng bếp.
Ngô Phương Thảo sợ đến mức lùi về sau mấy bước, sau đó lại muốn tiến lên dìu Hứa Khanh Nguyệt:
Cô Hứa, cô cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi đã, để tôi dìu cô về.

Hứa Khanh Nguyệt hất tay cô ấy ra, đi tới trước mặt thím Lý:
Thím Lý, cháu cho rằng từ nhỏ thím luôn là người tốt với cháu nhất, không ngờ hôm nay thím lại về phe người ngoài lừa gạt cháu!

Nghe cô ta nói vậy, thím Lý vội vàng giải thích:
Cô chủ, sao tôi lại lừa gạt cô được, tôi đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn mà.

Ngô Phương Thảo gật đầu đáp:
Vâng, cô Hứa.

Sau khi ra ngoài, Ngô Phương Thảo bưng đồ tới phòng bếp.
Thấy cô ấy bưng khay thức ăn còn nguyên ra, thím Lý hỏi:
Cô chủ không ăn chút gì à?

Nhất định là con tiện nhân Thẩm Thiên Trường đã hãm hại cô ta! Nhất định là thế!
Nhưng mới chạy tới cổng biệt thư thì cô ta đã bị bảo vệ trông coi ở đó chặn lại:
Cô Hứa, cô không thể ra ngoài được!


Cút đi! Để tôi ra ngoài! Tôi phải đi giết con tiện nhân Thẩm Thiên Trường!

Bà ấy đã ở nhà họ Hứa mười mấy hai mươi năm, tạm không kể tới chuyện bà ấy có tình cảm sâm đậm với nhà họ Hứa, cho dù không có tình cảm thì giờ đây bà ấy cũng lớn tuổi rồi, ra ngoài xã hội thì đến sinh tồn cũng là một vấn đề.

Cô Hứa, tôi sẽ nói cho cô, mong cô đừng đuổi việc thím Lý!
Rốt cuộc Ngô Phương Thảo cũng mở miệng nói.
Hứa Khanh Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ấy:
Nói!

Ngô Phương Thảo lắc đầu:
Ừm, cô ấy nói là muốn ăn cháo.

Thím Lý thở dài một hơi:
Haizz, tôi sẽ làm ngay.

Ngô Phương Thảo đặt khay ăn vào bồn rửa bát rồi giúp thím Lý dọn dẹp bếp.

Haizz, cô Hứa nhà chúng ta đáng thương quá, cánh tay mới bị thương thì lại ầm lên vụ này, sau này phải làm sao đây.
Thím Lý vừa lấy gạo vừa nói.
Ngô Phương Thảo mỉm cười:
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà, thím Lý đừng quá lo lắng.


Haizz, không phải tôi lo lắng, nhưng tôi là người chứng kiến cô Hứa trưởng thành, cô ấy vẫn luôn giỏi giang lễ phép, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như thế cơ chứ! Nếu bà chủ còn sống thì e là sẽ buồn lắm…


Cô chủ, cô làm gì vậy?
Thím Lý hô lên.
Hứa Khanh Nguyệt cười lạnh:
Làm gì ấy hả? Nhà họ Hứa này không cần một kẻ làm thuê chỉ biết nói dối. Từ hôm nay trở đi, cả hai người đều bị đuổi, hiện tại lập tức cút đi cho tôi!

Thím Lý không ngờ rằng Hứa Khanh Nguyệt lại muốn đuổi mình đi, bà ấy sốt ruột đến mức phát khóc.
Ngô Phương Thảo lấy một chiếc điện thoại mới ra khỏi túi, ấn vào mục tin tức rồi đưa tới trước mặt Hứa Khanh Nguyệt.

Vừa rồi chúng tôi đang nói về nó.

Hứa Khanh Nguyệt nhận lấy điện thoại, mới đọc tiêu đề thôi là cô ta đã không đứng vững được.

Đúng thế.


Chính cô đã gọi anh ấy tới?!
Hứa Khanh Nguyệt bỗng cất ca9o giọng nói.
Ngô Phương Thảo sợ đến mức lùi về sau hai bước:
Tôi làm xong hết mọi chuyện theo đúng lời dặn của cô rồi trở lại6 trung tâm tổ chức hội nghị tìm cô nhưng mãi mà không tìm được. Thật sự không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho anh5 Hứa…

Ngô Phương Thảo cắn môi, ra chiều khó xử đến mức chỉ biết cúi đầu xuống, không nói một lời nào.
Thấy cô ấy không nói, Hứa Khanh Nguyệt giơ tay ném cốc nước trong tay vào chiếc bếp đằng sau Ngô Phương Thảo.

Có nói không hả?!

Để phòng ngừa cô ta chạy trốn, bọn họ còn khóa cửa lại.

Thấy bọn họ khóa cửa, Hứa Khanh Nguyệt lục tung phòng khách lên.

Chẳng bao lâu sau, cô ta tìm thấy chìa khóa biệt thự và lập tức chạy tới cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.