Chương 548: Tiếng sét ái tình không thế né tránh được
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1397 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Nhìn chồng của người ta rồi so sánh với chồng mình, càng nghĩ càng cảm thấy xót xa làm sao.
Cô mở cửa xuống xe, Giang M8ộ Tuyết cũng nhìn thấy cô.
Thiên Trường, cô tới rồi à?
Giang Mộ Tuyết lên tiếng hỏi.
Tống Ngưng Y chủ động vươn tay ra ấn chuông.
Đợi một lát mới có người ra mở cửa.
Người mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt vô cùng điển trai.
Hình như Nghiệp Thừa triệt vốn đầu tư của Tài chính Thiên Nhiên đột xuất, cô ta nói không còn cách nào khác nên đành phải tới vay tiền Tần Phong. Tần Phong không có tiền, vậy nên tôi đã cho cô ta vay. Với tôi, dù cô ta tới tìm Tần Phong với bất cứ lý do gì thì cũng chỉ là cái cớ mà thôi, tôi biết rất rõ.
Thẩm Thiên Trường thực sự muốn nói là có tiền sướng thật đấy, lấy tiền đập tình địch cũng không xót ruột, nào giống cô, chỉ mượn năm triệu thôi mà đã sợ chết khiếp rồi.
Nhưng cô ta cũng chẳng được lợi gì hết, tôi đã ký hợp đồng với cô ta rồi, 95% lợi nhuận sẽ thuộc về Tập đoàn Giang Lăng, cô ta chỉ được cái danh và 5% mà thôi.
Giang Mộ Tuyết tò mò nhìn vườn hoa, bình thường những gia đình có vườn hoa sẽ không để mặc vườn hoa nhà mình như vậy.
Thấy cô ấy tò mò, Thẩm Thiên Trường lên tiếng giải thích:
Trong vườn trồng hết Diên Vĩ, Tiểu Nhiễm thích lắm, không cho trồng những loại hoa khác.
Giang Mộ Tuyết hiểu ra và gật đầu:
Có nghĩa là cô ấy thích hoa Diên Vĩ nhất hả?
Đúng thế.
Tôi thích cúc họa mi nhất, cô thì sao, có loài hoa nào yêu thích không?
Thẩm Thiên Trường nhướng mày suy nghĩ:
Hoa phù dung cũng được đấy.
Không thành vấn đề, đến lúc đó cô cứ ngồi xe của chúng tôi, tôi sẽ bảo Tần Phong đưa cô về Cẩm Viên trước.
Hai người cùng nhau vào trong.
Bởi vì không phải mùa hoa nên vườn hoa Diên Vĩ trong biệt thự nhà họ Trần không nở, trông khá là điêu tàn.
Cả người cô ấy bị che kín, chỉ lộ ra đôi mắt.
Tống Ngưng Y chạy tới trước mặt Thẩm Thiên Trường và Giang Mộ Tuyết rồi mới tháo khẩu trang ra.
Thấy cô ấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lại còn thở hồng hộc, Thẩm Thiên Trường hỏi một câu:
Ngưng Y, cô tới đây thế nào vậy?
Tống Ngưng Y ngượng ngùng lau mồ hôi trên trán:
Tôi thấy chỉ có mấy cây số, đi xe đạp tới cũng tiện.
Thẩm Thiên Trường biết Tống Ngưng Y luôn rất tiết kiệm, thế nên cô tiếp lời ngay:
Ừm, vậy chúng ta vào trước đi.
Ba người cùng đi tới cửa biệt thự.
Lúc còn ở cô nhi viện, sân sau của cô nhi viện trồng rất nhiều hoa phù dung. Sau này mỗi khi nhớ tới, trong đầu cô luôn hiện ra phù dung. Cô nhớ lúc trước trong vườn hoa sau nhà họ Lục cũng trồng một mảng, sau bữa tiệc gia đình, ông cụ nói là bị ai đó giẫm đạp hỏng hết rồi, bèn sai người nhổ đi trồng loại khác.
Vì sao cô lại cho Diệp Linh Khê vay tiền?
Lúc trước trò chuyện trong điện thoại quá vội vàng nên Thẩm Thiên Trường chưa kịp hỏi Giang Mộ Tuyết.
Người đàn ông cũng hoàn hồn lại, thế nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi bàn tay của Tống Ngưng Y:
Ừm, tôi là em họ của Trần Tử Nhiễm, Nguyễn Triết. Mời các cô vào trong.
Sau khi bọn họ vào biệt thự, Tống Ngưng Y nhận lấy áo khoác của Thẩm Thiên Trường và Giang Mộ Tuyết rồi treo lên cho bọn họ, sau đó mới tháo chiếc khăn quàng cổ và chiếc áo phao dày bịch trên người ra.
Tống Ngưng Y mặc một chiếc áo len cao cổ bên trong, trông nó khá là cũ, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy được chiếc áo ấy đã sờn vải rồi.
Anh Nguyễn, vậy tôi vào gặp Tiểu Nhiễm trước đây.
Tống Ngưng Y lịch sự nói một câu rồi theo Thẩm Thiên Trường và Giang Mộ Tuyết vào phòng khách.
Nguyễn Triết đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô ấy. Anh ta nổi danh là một cậu ấm ăn chơi, đã từng gặp vô số phụ nữ, cộng hết ngón tay ngón chân lại cũng không bằng số lượng người yêu của anh ta.
Thẩm Thiên Trường gật đ3ầu:
Ừm, vào cùng chứ?
Giang Mộ Tuyết đồng ý rồi quay đầu lại chào hỏi với Tần Phong.
Sau khi Tần Phong lái x9e đi, Giang Mộ Tuyết đi tới trước mặt Thẩm Thiên Trường:
Sao hôm nay cô lại tự lái xe tới thế, đến đêm về một mình có ổn khôn6g?
Rõ ràng chỉ là một cô gái vô cùng bình dị, mặc một chiếc áo len đã sờn vải, áo khoác cũng là kiểu cũ của bao năm trước.
Nếu không có khuôn mặt cũng được coi là khá bắt mắt ấy thì sẽ là kiểu người vứt vào đám đông là người ta không thể tìm ra được nữa.
Nhưng thời khắc mở cửa ra và nhìn vào mắt cô ấy, anh ta bỗng cảm thấy mình trúng tiếng sét ái tình không thể né tránh được.
Trông cô ấy mệt như thế, cứ như thể đi bộ tới vậy.
Xe tôi nổ lốp, vậy nên tôi đi xe đạp tới.
Sao cô không bắt taxi?
Giang Mộ Tuyết hỏi.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày:
Vậy nên cổ đông lớn của công ty tôi hiện giờ là cô hả?
Đúng thế, cơ mà đây là vụ đầu tư lớn nhất của tôi từ trước đến nay đó, cô đừng làm tôi lỗ quá nhiều đấy.
Giang Mộ Tuyết cười nói.
Ừm, cô yên tâm, nếu thua lỗ thì cô có thể tới Cẩm Viên ăn chực.
Thẩm Thiên Trường cũng nói đùa.
Tiệc sinh nhật của Trần Tử Nhiễm thì có lẽ sẽ phải uống rượu.
Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi:
Tôi đang5 định nói với cô đây, lát nữa trợ lý Tần có tới đón cô không? Nếu tiện thì cho tôi quá giang nha?
Giang Mộ Tuyết nhìn cô rồi nghĩ lại chuyện lúc trước, không khỏi chợt hiểu ra.
Nhìn thấy Tống Ngưng Y, người đàn ông ấy lập tức ngây ra như phỗng.
Bốn người cứ thể đứng ở cửa nhìn nhau khoảng mười mấy giây.
Cuối cùng Tống Ngưng Y phản ứng kịp, vội vàng đeo khẩu trang lên:
Chào anh, chúng tôi là bạn của Trần Tử Nhiễm.
Thấy Tống Ngưng Y không tháo khẩu trang ra, Nguyễn Triết nhẹ giọng hỏi:
Vì sao cô không tháo khẩu trang ra?
Mấy hôm nay tôi đang bị cảm.
Tống Ngưng Y cười giải thích.
Nguyễn Triết
à
một tiếng, bỗng trở nên ngơ ngác.
Thẩm Thiên Trường, Giang Mộ Tuyết và Tống Ngưng Y vào phòng khách, thấy hai anh em Trần Tử Mặc đang ngồi trên xô pha, bên cạnh còn có mấy người nữa.
Ngoài Bùi Tuấn Kiệt ra thì Thẩm Thiên Trường không quen ai cả, hẳn là đám bạn của Trần Tử Nhiễm lúc trước.
Thấy ba người họ đến, Trần Tử Nhiễm vội vàng chạy tới.
Trong lúc bọn họ cười đùa với nhau, đằng sau vang lên tiếng gọi:
Thiên Trường, cô Giang.
Tống Ngưng Y chạy vào từ cổng, chẳng khác nào một chiếc bánh chưng di động.
Bởi vì mấy ngày gần đây bị cảm nên Tống Ngưng Y ăn mặc dày bịch, không chỉ mặc một chiếc áo phao dáng dài mà còn quấn khăn quàng cổ, đeo khẩu trang trên mặt.
Chỉ có Thẩm Thiên Trường là đã chuẩn bị từ trước nên thoát khỏi, còn Giang Mộ Tuyết và Tống Ngưng Y đều bị Trần Tử Nhiễm hôn cho một cái.
Tống Ngưng Y lập tức đỏ mặt, lớn chừng này rồi, cô ấy chưa bị ai hôn như thế bao giờ.
Thấy cô ấy đỏ mặt, biểu cảm của Trần Tử Nhiễm như đang nhìn người ngoài hành tinh:
Chắc không phải chứ A Tống, cô còn đơn thuần đến thế sao?
Tống Ngưng Y ho một tiếng, vội vàng đưa hộp quà ra:
Tổng Giám đốc Tiểu Trần, sinh nhật vui vẻ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.