Chương 555: Tớ thà rằng cậu không bao giờ biết
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1395 chữ
- 2022-02-18 04:50:46
Vậy nên có phải ngay từ đầu Thẩm Thiên Trường cũng là như thế, lựa chọn làm bạn với cô vì Tài chính Thiên Nhiên?
Đầu óc bắt đầu nhó8i đau, cô biết thuốc giảm đau đã hết hiệu quả rồi.
Cậu biết bố tớ là kẻ thù của anh ta thì vì sao không nói trước với tớ?
Tớ thà rằng cậu không bao giờ biết chuyện này còn hơn.
Tài xế hơi sửng sốt, nhìn vào gương chiếu hậu thì người ngồi đằng sau đã cúi đầu xuống rồi.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.
Cửa phòng bệnh bỗng mở ra, Thẩm Thiên Trường mang cơm hộp vào.
Thấy Trần Tử Nhiễm tỉnh rồi, cô nở nụ cười:
Tiểu Nhiễm, cậu tỉnh rồi à?
Thẩm Thiên Trường, Bùi Tuấn Kiệt nói rằng anh ta chia tay với tớ là bởi vì cậu đã ép anh ta.
Trần Tử Nhiễm nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh.
Đúng thế.
Thấy bọn họ có chuyện muốn nói với nhau, Trần Tử Mặc hiểu ý ra khỏi phòng bệnh.
Trần Tử Nhiễm vươn tay ra lục tìm một lát ở đầu giường, cuối cùng mới tìm được cái nút để điều chỉnh giường. Cô chỉnh cho đầu giường nâng lên cao một chút.
Tài xế xuống xe kiểm tra rồi quay lại trong xe.
Anh Phong, chiếc phân khối lớn ấy tự ngã xuống, không phải do chúng ta đụng vào.
Thẩm Thiên Trường ngồi đối diện với Trần Tử Mặc:
Sao tự nhiên Tiểu Nhiễm lại bị tai nạn?
Khuôn mặt của Trần Tử Mặc hơi lạnh lùng:
Hôm nay nó đi ra ngoài để lái xe phân khối lớn với Bùi Tuấn Kiệt. Người qua đường đã đưa nó tới, không có vết thương ngoài da nào nghiêm trọng cả, cô yên tâm.
Có phải cái thế giới mà cô đang đối mặt cũng giống viên thuốc giảm đau có hiệu 3quả tạm thời ấy không? Mọi sự yên ả chỉ là tạm thời, thuốc hết tác dụng là sẽ bắt đầu cảm thấy đau đớn khắp người.
Tôi đi trước đ9ây.
Trần Tử Nhiễm nói nhỏ một câu rồi nổ máy ầm ầm.
Vụ chia tay lần này thảm thật đấy!
Anh à, tạm thời đừng nói với mẹ nha.
Trần Tử Nhiễm nhìn cô, chỉ nhíu mày chứ không nói gì.
Thẩm Thiên Trường đặt chiếc hộp hình vuông lên mặt bàn:
Tớ mua ba suất, cậu tỉnh rồi thì ăn luôn chứ?
Cô lái chiếc phân khối lớn đi trên đường, lần đầu tiên cô bị mất phương hướng6 như thế này.
Không biết đi bao lâu, đến khi mà đôi mắt của cô gần như không thể mở ra được nữa. Cô biết hôm nay có quá nhiều chuy5ện mà cô phải đi chứng thực, nhưng cô thực sự không còn sức lực nữa.
Trần Tử Mặc không báo cho bố mẹ biết chuyện Trần Tử Nhiễm bị tai nạn. Thứ nhất là bao năm rồi hai vợ chồng họ mới đi du lịch được một lần, thứ hai là bởi vì rất có thể Trần Tử Nhiễm đã biết chuyện về Tập đoàn Doãn Thị, trước khi giải thích rõ ràng thì tốt nhất không nên để bố con họ gặp nhau.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Trần Tử Nhiễm mới từ từ tỉnh lại.
Tôi thấy người ngã xe hình như là một cô gái. Nơi này ít xe qua lại, thời tiết còn lạnh nữa, hay là tôi gọi một chiếc xe cứu thương cho cô ấy nhé?
Tài xế vẫn bất chấp hỏi dò.
Người trong gương chiếu hậu bỗng nhíu mày lại, có vẻ như không thích lo chuyện bao đồng cho lắm.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy áy náy:
Lúc đầu tôi cũng chưa điều tra ra, mấy hôm trước chuyện Tạ Lan Doãn cho chúng tôi biết bảng giá của Viễn Thông bị lộ, tôi mới sai người điều tra lại.
Trần Tử Mặc không nói gì, lúc đầu anh cũng đã điều tra về Bùi Tuấn Kiệt nhưng không tra ra được gì.
Lúc nhận được điện thoại của Trần Tử Mặc, Thẩm Thiên Trường đang đi dạo với Lục Chi Cửu.
Tới bệnh viện thì Trần Tử Nhiễm đã được đẩy vào phòng cấp cứu, chỉ có một mình Trần Tử Mặc ngồi chờ bên ngoài.
Trần Tử Nhiễm nhìn sang chỗ khác:
Tớ không đói.
Trần Tử Mặc chẳng thèm để ý tới cô ấy, cứ thế đi thẳng tới cạnh bàn rồi ngồi xuống ăn cơm.
Đụng vào một lần nữa là anh sẽ biến cái chân còn lại của em thành thế này luôn đấy.
Trần Tử Nhiễm nhìn theo tay anh, thấy chân phải của mình đang bị bó bột. Cô thử động đậy mà chẳng được, thế là càng ngơ ngác hơn.
Người ngồi đằng sau chậm rãi đáp lại:
Ừm, đi đi.
Thế nhưng tài xế không khởi động xe ngay mà tỏ vẻ chần chừ, cứ muốn nói rồi lại thôi.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô trầm mặc một lát rồi nói:
Trần Tử Mặc, Bùi Tuấn Kiệt là con trai của Doãn Hạo Quân, hôm qua tôi đã uy hiếp anh ta, bắt anh ta chia tay với Tiểu Nhiễm.
Trần Tử Mặc nhìn cô, trong mắt mang theo sự ngạc nhiên và tức giận:
Vì sao không nói cho tôi sớm hơn?
Thẩm Thiên Trường, cậu đợi một lát đã.
Trần Tử Nhiễm bỗng gọi cô lại.
Bệnh viện?
Sao cô lại bị tai nạn?
Tài xế lẳng lặng thở dài một hơi, đang định khởi động xe.
Được.
Nửa tiếng sau, Trần Tử Nhiễm được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, chân phải bị bó bột.
Bác sĩ chẩn đoán là não bị chấn động nhẹ, chân phải gãy xương, ngoài ra thì không còn vấn đề gì khác, chỉ có điều Trần Tử Nhiễm vẫn còn hôn mê.
Cô nhìn Trần Tử Mặc, anh đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh, nhẹ giọng gọi:
Anh…
Trần Tử Mặc lập tức tỉnh giấc:
Ừm, tỉnh rồi à?
Trần Tử Nhiễm vẫn hơi choáng đầu, cô nhíu mày hỏi:
Em đang ở đâu thế này?
Em bị tai nạn, đang ở bệnh viện.
Mãi đến khi ăn cơm xong, Trần Tử Mặc mới bảo Thẩm Thiên Trường đi về.
Thấy Trần Tử Nhiễm tỉnh lại rồi, Thẩm Thiên Trường gật đầu rồi định rời khỏi bệnh viện.
Nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, rốt cuộc người ngồi trên ghế sau cũng ngẩng đầu lên. Nhìn vào con mắt sắc bén ấy, tài xế bỗng cảm thấy thấp thỏm.
Anh ta chỉ là tài xế phụ trách đưa đón của khách sạn, làm tài xế bao năm như thế, kiểu khách nào anh ta cũng gặp rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người đẹp trai như thế. Lúc tới sân bay gặp nhau, anh ta còn ngây ra mất một lúc. Chỉ có điều, khuôn mặt ấy quá sắc bén, khiến người ta nhìn vào mà như bị lưỡi dao xẹt qua, cảm giác rất đáng sợ.
Thế là sau một cơn quay cuồng, cả người cả xe cùng lăn vào vệ đường, thế giới chìm vào bóng tối.
Sau khi Trần Tử Nhiễm ngã xuống đất, chiếc xe con cao cấp gần đó cũng từ từ ngừng lại.
Biết rồi, khỏi cần em nhắc.
Trần Tử Nhiễm chẹp miệng rồi trợn trắng mắt.
Trần Tử Mặc bảo Thẩm Thiên Trường đi trước, anh ở lại chăm sóc.
Thế nhưng Thẩm Thiên Trường không yên tâm, vậy nên cô vẫn ở lại với Trần Tử Nhiễm đến tối mới đi.
Dù sao cũng truyền kháng sinh và đường gluco đến tận trưa rồi, con bé đó chẳng đói được đâu mà lo.
Thẩm Thiên Trường cũng ăn một chút, cả ba đều im lặng, mỗi người mang một tâm sự riêng.
Đúng thế, sau này em đừng mơ được đụng vào xe phân khối lớn nữa!
Trần Tử Mặc nói một cách cương quyết.
Thấy anh nói không cho mình đi phân khối lớn, Trần Tử Mặc lại phồng má trợn mắt:
Em chỉ thất tình mà thôi, có phải dùng xe phân khối lớn để tự sát đâu, liên quan gì đến nó.
Nhưng hiển nhiên là Bùi Tuấn Kiệt đã nói hết những gì không nên nói ra rồi.
Anh ta nói có thể từ bỏ chuyện báo thù vì tớ, cậu cảm thấy tớ có thể tha thứ cho anh ta được không?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.