Chương 560: Cô lục
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1343 chữ
- 2022-02-18 04:50:46
Thẩm Thiên Trường xuống xe, trước mặt cô là một tòa nhà nhỏ.
Cô Lục, chúng tôi chờ cô ở đây.
Người đàn ông trung niên nói. <8br>
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn ông ta:
Đây chưa phải điểm đến à?
Chưa ạ, đây chỉ là nơi để trang điểm cho cô Lục t3hôi, cô chuẩn bị xong là chúng ta sẽ đi gặp anh Lục.
Lần trước cô đẹp được như thế này là lúc đi cùng Trần Tử Nhiễm tới buổi lễ chúc mừng ngày thành lập Cố Thị, nhưng Lục Chi Cửu lại nhìn thấy dáng vẻ chật vật ướt sũng của cô sau khi được vớt từ trong hồ lên.
Nghĩ tới Trần Tử Nhiễm, trong lòng Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy chua xót, không biết hôm nay cậu ấy ở bệnh viện có buồn lắm không…
Cô Lục, chúng ta có thể thay quần áo được rồi.
Nhân viên cầm chiếc váy lễ phục mà Thẩm Thiên Trường vừa chọn tới.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Bắt đầu luôn đi.
Càng lúc cô càng tò mò, không biết Lục Chi Cửu đang chuẩn bị bất ngờ gì.
Eric và nhân viên dẫn Thẩm Thiên Trường lên phòng thử đồ trên tầng hai, những chiếc váy lễ phục gần như đồng màu, chủ yếu là màu trắng và màu xanh.
Cám ơn.
Thẩm Thiên Trường lịch sự đáp lại.
Thay quần áo và mặc thêm áo khoác xong, cô đi xuống tầng. Trong Salon, ngoài nhân viên ra thì không có một vị khách nào khác.
Thực sự là Thẩm Thiên Trường không hề muốn nghĩ tới chuyện có phải Lục Chi Cửu đã bao cả Salon rồi không, bởi vì cô cảm thấy hơi xót tiền, cho dù chồng cô rất giàu, cơ mà cô vẫn tiếc.
Người đàn ông ấy đã nghiêm túc như thế thì cô cũng phải tặng anh một
niềm vui bất ngờ
mới được.
Còn về việc đó là niềm vui hay là bất ngờ thì cô cũng đang chờ mong lắm đây.
Sau khi chọn quần áo xong, Thẩm Thiên Trường lại được đưa sang phòng trang điểm.
Thẩm Thiên Trường đi tới trước xe, phát hiện ra ngoài trời đang lất phất những tinh thể màu trắng.
Vào ngày cuối cùng của năm, thành phố Vân lại có tuyết rơi.
Người đàn ông trung niên mở cửa xe cho Thẩm Thiên Trường:
Cô Lục, hôm nay cô đẹp lắm.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười nhìn từng chiếc một, rốt cuộc cô cũng tìm thấy… một chú cá lọt lưới.
Chiếc váy với màu chủ đạo là màu lam nhạt, tuy rằng không lộ lưng, nhưng lại là thiết kế kiểu cổ chữ V khoét ngực khá sâu.
Chiếc này đi, không cần thử, lát nữa các cô phối một chiếc áo khoác chống lạnh cho tôi nữa là được.
Thẩm Thiên Trường ngừng suy nghĩ miên man, đi theo nhân viên vào phòng thử đồ.
Đúng như những gì nhân viên nói, số đo rất vừa vặn.
Nhìn đường cong như ẩn như hiện của Thẩm Thiên Trường, nhân viên khen ngợi từ tận đáy lòng:
Dáng cô Lục đẹp thật đấy.
Bọn họ dẫn Thẩm Thiên Trường đi vào khu vực tiếp đón, vừa ngồi xuống là có hai người bưng trà tới cho Thẩm Thiên Trường.
Một nhân viên phụ vụ cầm một chiếc Ipad đưa cho Thẩm Thiên Trường:
Cô Lục, đây là những chuyên viên trang điểm có thể phục vụ cô hôm nay, xin mời cô lựa chọn.
Vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường cũng coi như bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn hít sâu một hơi, phải trang trọng đến mức này sao?
Quá trình trang điểm kéo dài hai tiếng.
Nhìn bản thân trong gương sau khi đã trang điểm xong, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng biết cái gì gọi là kỹ xảo trang điểm cao siêu, khác một trời một vực với kỹ thuật trang điểm gà mờ của cô!
Khuôn mặt trông thì có vẻ như không có thay đổi gì quá nhiều, nhưng cách xử lý chi tiết lại làm khí chất tăng lên rõ rệt.
Nhân viên nhẹ giọng giải thích với Thẩm Thiên Trường:
Cô Lục, đây là những chiếc váy theo chủ đề Princess của Salon chúng tôi, đồng thời cũng là váy mà anh Lục đặt riêng cho cô.
Princess?
Hơ… Cô cứ cảm thấy… không hợp với mình lắm.
Lướt vài trang liền, chuyên viên trang điểm nào cũng có tiếng tăm.
Trong số những chuyên viên trang điểm này, tôi chọn ai cũng được hả?
Thẩm Thiên Trường thấp thỏm hỏi.
Đúng thế, thưa cô Lục.
Mở xem thông tin về chuyên viên trang điểm đầu tiên, Thẩm Thiên Trường suýt thì làm rớt Ipad.
Mộc Lương Cát, chuyên viên trang điểm hàng đầu của Truyền thông Tinh Diệu, là chuyên viên trang điểm riêng của nữ diễn viên đoạt giải Sư Tử Bạc…
Những thông tin đằng sau cũng khiến Thẩm Thiên Trường choáng váng.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười, lúc ở thành phố Nhĩ cũng thế, người đàn ông9 ấy chưa bao giờ bỏ quên cảm giác nghi thức.
Thẩm Thiên Trường bước vào tòa nhà nhỏ, có hai nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc đồ6ng phục bước ra đón tiếp:
Xin chào cô Lục, chào mừng cô đến với Salon Ylrong.
Thực ra Thẩm Thiên Trường cũng không hiểu rõ 5về Salon mà bọn họ đang nói cho lắm, nhưng cứ cười gật đầu là không thể sai đi đâu được.
Chuyên viên trang điểm đi tới trước mặt Thẩm Thiên Trường:
Chào cô Lục, tôi là chuyên viên trang điểm cho cô ngày hôm nay, cô có thể gọi tôi là Eric.
Chào anh, Eric.
Eric nhìn Thẩm Thiên Trường:
Cô Lục, bây giờ chúng ta sẽ trang điểm luôn hay cô cần nghỉ ngơi thêm một lát nữa?
Thẩm Thiên Trường cười gượng một tiếng, thực ra ý cô không phải như thế.
Cô tùy ý lựa chọn một chuyên viên trang điểm, hai mươi phút sau, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở cửa.
Trông anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi, kiểu tóc và khuôn mặt đậm chất nghề nghiệp.
Hôm nay… Bọn họ không cần trang điểm cho người khác sao? Ai cũng rảnh hết hả?
Dù sao với những thông tin giới thiệu này thì tất cả đều là thợ trang điểm riêng của các minh tinh hàng đầu hoặc là nữ diễn viên hot của một công ty điện ảnh nào đó, lịch trình cuối năm của các minh tinh ắt phải bận rộn lắm mới đúng.
Đúng vậy cô Lục, cô không cần lo lắng, lựa chọn chuyên viên trang điểm nào cũng được, sẽ không xuất hiện tình huống một người trang điểm cho cả cô lẫn người khác đâu ạ.
Nhưng thử xem cũng chẳng sao cả.
Thẩm Thiên Trường đi tới trước những chiếc váy lễ phục ấy, chăm chú nhìn kỹ từng chiếc một. Tất cả những chiếc váy này đều không lộ lưng, khả năng kiểm soát chi tiết của ai kia thực sự là không có gì để chê.
Những chiếc váy này đều được thiết kế theo số đo của cô, cô Lục có thể mặc thử thoải mái.
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười, đây là lời khen thứ hai mà cô nhận được rồi.
Chiếc xe lại được khởi động, Thẩm Thiên Trường tựa vào kính xe ngắm nhìn đèn đuốc bên ngoài. Từ nãy đến giờ cô và Lục Chi Cửu không hề gọi điện thoại hay gửi một tin nhắn nào cho nhau.
Nhưng cô biết anh đang chờ cô, anh cũng biết là cô sẽ đến.
Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc chiếc xe cũng rẽ vào hầm để xe. Nhìn biển báo giao thông, Thẩm Thiên Trường lập tức nhận ra bọn họ đang ở khu vực trung tâm thương nghiệp tập trung nhất của thành phố Vân ở ven sông Mịch.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Thẩm Thiên Trường đi theo người đàn ông trung niên lên thang máy.
Tầng mười một, không quá cao, nhưng cũng không hẳn là thấp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.