• 1,113

Chương 564: Show diễn của truman



Anh Bùi.


Bùi Tuấn Kiệt quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Trần Tử Mặc.

Có vẻ như Trần Tử Mặc mới từ bên ngoài về, a8nh mặc vest, khoác chiếc áo choàng dày và dài qua đầu gối, đôi găng tay lông dê màu đen, đang cầm ô đứng cách Bùi Tuấn Kiệt kh3ông xa.
Thẩm Thiên Trường bỗng nắm chặt điện thoại:
Cậu nói đi.


Thứ nhất, ngày kia tớ ra viện, cậu nhất định phải tới xử lý thủ tục xuất viện cho tớ. Bởi vì cậu nên tớ mới gãy chân, cậu nhất định phải chăm sóc tớ, đến tận khi tớ khỏi hẳn thì thôi, tốt nhất là cậu tới nhà tớ ở luôn đi, như vậy sẽ tiện hơn.


Được, tớ đồng ý.
Thẩm Thiên Trường không hề do dự chút nào.

Ừm, tớ biết, hôm đó Tống Ngưng Y mang tới, nhưng bị tớ vứt đi rồi.





Tiểu Nhiễm, mấy ngày qua công ty… vẫn ổn.

Những lời vừa nói với Bùi Tuấn Kiệt chính là kết quả suy nghĩ của cô trong mấy ngày qua.
Có lẽ cô nên cám ơn Thịnh Lam vì đã giúp cô thấy rõ lòng mình.
Quá khứ của Thẩm Thiên Trường khiến cô cảm thấy đau lòng, mà cách chữa lành cơn đau ấy chính là làm bạn của cô ấy mãi mãi, đến tận khi bọn họ bạc đầu, rụng hết răng và không bước đi nổi nữa.

Trần Tử Mặc nói cảm xúc ổn định thì sẽ tốt cho việc dưỡng bệnh hơn…


Vậy nên cậu mới bảo Thịnh Lam tới? Chẳng lẽ cậu không biết cô ta ăn nói khó nghe nhất sao?

Thẩm Thiên Trường đã biết chuyện Thịnh Lam cãi nhau với Trần Tử Nhiễm ở bệnh viện rồi, cô vẫn luôn cho rằng Thịnh Lam mới là người không cãi thắng được Trần Tử Nhiễm.
Nếu là cô thì hẳn là cô cũng sẽ buồn, dù sao lúc ấy cô cũng mất lý trí rồi mà.
Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi, lạc lõng tắt máy đi.
Nhưng còn chưa đặt điện thoại xuống thì nó lại rung lên, Thẩm Thiên Trường gọi lại cho cô.
Thế nhưng Trần Tử Nhiễm lại chặn lời:
Đừng đi, ý tớ không phải như thế.

Thẩm Thiên Trường hụt hẫng.

Thẩm Thiên Trường, bảo tớ không tuyệt giao với cậu cũng được, nhưng tớ có hai điều kiện.


Thứ hai, từ nay về sau, cậu không được lấy cớ là muốn tốt cho tớ để đưa ra một quyết định nào đó giấu giữa tớ nữa, bí mật giữa cậu và Viễn Thông…


Tớ có thể nói cho cậu biết.
Thẩm Thiên Trường giành lời.

Nếu bởi vì nguyên nhân nào đó không thể nói được thì cậu không nói bí mật giữa cậu và Viễn Thông cũng được. Nếu chỉ bởi vì cậu sợ tớ không chịu đựng được hoặc là cảm thấy quá tàn nhẫn với tớ thì tớ nhất định phải biết!

Nhìn vào màn hình, Trần Tử Nhiễm bỗng cảm thấy thấp thỏm.
Cô vội vàng ấn nút bắt máy, lòng bàn tay vẫn thấy hơi tê vì điện thoại rung.

Tiểu Nhiễm?
Thẩm Thiên Trường lên tiếng trước.
Trần Tử Nhiễm hít sâu một hơi, cô lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Thiên Trường.
Chuông đổ rất lâu nhưng không có ai bắt máy.
Trần Tử Nhiễm nhớ lại cảnh mình đuổi cô ấy lúc trước.

Ừm… Vậy là tốt rồi…





Tiểu Nhiễm, tiệm bánh ngọt Lâm Ký đã sửa sang xong và mở cửa lại rồi…


Cậu có muốn tuyệt giao với tớ không?


Không!
Thẩm Thiên Trường nói chắc nịch.

Vậy vì sao mấy hôm vừa rồi cậu không tới thăm tớ?
Trần Tử Nhiễm hằm hè.
Bùi Tuấn Kiệt cười lạnh:
Nếu Trần Bạc Hiên không tố cáo thì sao Tập đoàn Doãn Thị lại rơi vào đường cùng, sự thực rõ mồn một như thế mà các người vẫn định nghĩ lý do để biện giải cho mình hay sao?

Trần Tử Mặc nhướng mày, nói bằng giọng cợt nhả thản nhiên:
Có đôi khi, Thượng Đế không để con người ta biết chân tướng là bởi vì có một số người cần thù hận mới có thể sống sót được. Thượng Đế thương yêu mỗi một đứa con của mình, vậy nên đã lựa chọn để bọn họ sống trong những lời nói dối. Anh Bùi, anh là một người được Thượng Đế quan tâm đấy.

Dứt lời, Trần Tử Mặc xoay người đi.

Tiểu Nhiễm…


Thẩm Thiên Trường, đối với một số người, được sống một cuộc sống êm đềm cả đời là một sự may mắn, nhưng tớ không muốn sống mãi trong thế giới hư ảo mà người khác tạo ra cho mình. Nếu cậu thực sự coi tớ là bạn thì cậu có nghĩa vụ để tớ tham gia vào thế giới của cậu, chứ không phải chỉ để tớ nhìn thấy những gì mà các cậu muốn tớ nhìn thấy, chẳng khác nào bộ phim The Truman Show(). Tớ muốn sống trong hiện tại chân thật nhất, cho dù nó xấu xí đến đâu, bởi vì Trần Tử Nhiễm là một con người, chứ không phải thú cưng của ai! Tớ hy vọng ba ngày tới cậu hãy nghĩ cho kỹ, sau đó cho tớ đáp án.

() The Truman Show (Show diễn của Truman): là một bộ phim khoa học viễn tưởng hài của Mỹ năm 1998 của đạo diễn Peter Weir và biên kịch Andrew Nicol. Bộ phim đã đạt thành công lớn cả về mặt doanh thu và giải thưởng. Phim nhận được nhiều đề cử tại lễ trao Giải Oscar lần thứ 71, Giải quả cầu vàng lần thứ 56, giải Oscar phim của Anh. Chương trình Truman có ý nghĩa lớn về luận án Ki-tô giáo, Triết học, Chủ nghĩa hiện sinh và Truyền hình thực tế. (Nguồn: Wikipedia)

Ừm.


Tớ vừa đi có việc nên không nghe được điện thoại…
Thẩm Thiên Trường giải thích, giọng điệu cẩn thận dè dặt.

Không sao.


Anh Trần có chuyện gì à?
Sắc mặt của Bùi Tuấn Kiệt khá khó coi.
Anh ta thật sự không thể có thái độ 9tốt đẹp gì với con trai của Trần Bạc Hiên được, lần trước anh ta phải dằn lòng lắm mới tới biệt thự nhà họ Trần để tham gia ti6ệc sinh nhật Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Mặc nhếch môi cười, vẫn phong độ như thường ngày:
Bởi vì tôi cần nói cho anh Bùi5 biết đôi điều về vụ việc Tập đoàn Doãn Thị phá sản cũng như cái chết của bố anh, vậy nên chỉ có thể chiếm dụng một chút thời gian của anh.

Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng phì cười, khả năng đánh trống lảng của Thẩm Thiên Trường vẫn tệ như thế.

Thẩm Thiên Trường, tớ hỏi cậu.


Hử?
Thẩm Thiên Trường lại bắt đầu bồn chồn.

Đợi đã!
Bùi Tuấn Kiệt gọi.
Khóe môi Trần Tử Mặc nhếch lên, đến cuối cùng thì người được Thượng Đế quan tâm cũng không thể sống mãi trong những lời nói dối được.
Trong phòng bệnh, Trần Tử Nhiễm ngồi bên mép giường.
Thế là bọn họ không tắt máy, cứ thế trầm mặc một lát.

Tiểu Nhiễm, chân cậu… đỡ hơn chưa?
Thẩm Thiên Trường chủ động tìm đề tài nói chuyện.

Đỡ hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa sẽ được ra việc.


Tiểu Nhiễm, tớ xin lỗi…


Thẩm Thiên Trường, vì sao cậu lại xin lỗi tớ? Chẳng phải cậu vẫn luôn bô bô rằng xin lỗi là vô dụng nhất sao? Một lần hành động hơn mười lần xin lỗi, chẳng phải chính cậu đã nói thế sao?

Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt:
Tớ sẽ đi tìm cậu ngay.

Đây tuyệt đối là cuộc trò chuyện nghiêm túc nhất, chính thức nhất của Trần Tử Nhiễm với Thẩm Thiên Trường kể từ khi bọn họ quen biết đến giờ.

Mãi đến khi Trần Tử Nhiễm tắt máy, Thẩm Thiên Trường vẫn chưa hoàn hồn lại. Cô không biết vì sao Trần Tử Nhiễm lại nói ra những lời ấy, nhưng có một điều cô hiểu rất rõ, đó là đời này cô sẽ không bao giờ mất người bạn này.

Trần Tử Nhiễm như nữ thần may mắn của cô, kể từ khi quen biết cô ấy, những may mắn cứ liên tiếp ập tới với cô.

Tống Ngưng Y cầm tài liệu vào, nhìn thấy Thẩm Thiên Trường cầm điện thoại ngẩn người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.