• 1,113

Chương 566: Phải có chút tự giác của người ăn nhờ ở đậu


Ngô Phương Thảo lắc đầu:
Không phải, tôi không có ý đó, lúc đó ông cụ nhà đó đi khám bác sĩ tâm thần, nhưng bác sĩ nói ông cụ 8không có vấn đề gì về tâm thần, thế nhưng hành vi của ông thật sự không được bình thường, cho nên bác sĩ tâm thần đã đề nghị b3ọn họ đi khám bác sĩ tâm lý, sau đó ông cụ tiến hành trị liệu tâm lý vài lần là khỏi… Tôi cảm thấy có thể những chuyện xảy ra 9lúc trước đã để lại ám ảnh trong lòng cô Hứa, vậy nên tôi nghĩ có lẽ anh có thể đưa cô Hứa đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ có ch6uyên môn hơn chúng ta, có thể sẽ có biện pháp.


Thím Lý cũng đi đến bên cạnh Ngô Phương Thảo:
Đúng đó cậu chủ, từ lúc5 được các cậu dẫn về, hành vi của cô chủ thật sự là… rất khác so với lúc trước. Có mấy lần khi cậu không có nhà, cô ấy còn la hét tìm dao muốn đi giết người, nếu không phải Phương Thảo đã dặn tôi cất hết dao trong nhà đi thì không biết cô ấy sẽ làm ra chuyện gì nữa…

Ngô Phương Thảo quay đầu lại, sắc mặt đã bình thường trở lại:
Vâng.

Sau khi tan làm, Thẩm Thiên Trường bảo Lục Chi Cửu là mình đến thăm Trần Tử Nhiễm rồi tới thẳng nhà họ Trần.
Vừa mới ngồi xuống, điện thoại của cô rung lên.
[Vẫn chưa về à?]
Thẩm Thiên Trường cười:
Để bù đắp lại sai lầm của mình, có lẽ trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở nhà anh chăm sóc cô ấy.

Không cần nghĩ thì Trần Tử Mặc cũng biết đây là yêu cầu của Trần Tử Nhiễm.

Này này, ai cần anh bế!
Trần Tử Nhiễm tức giận nói.
Trần Tử Mặc xoay người nhìn Thẩm Thiên Trường:
Cô đưa con bé vào được không?

Hai người xuống xe gần như cùng lúc.

Đến thăm Tiểu Nhiễm hả?
Trần Tử Mặc hỏi.
Trần Tử Mặc khẽ nhếch môi:
Hình như bây giờ căn nhà này đang đứng tên anh, nếu anh chuyển ra ngoài thì hai đứa phải giao tiền thuê nhà.

Trần Tử Nhiễm sững lại một giây:
Không biết xấu hổ gì cả, nếu không phải lúc trước anh dẻo miệng thì đời nào bố mẹ lại cho anh căn biệt thự này!

Cho nên căn biệt thự họ đang ở là do Trần Tử Mặc đứng tên, mà Trần Tử Nhiễm thì có được biệt thự Vĩnh Sơn ở phía Nam thành phố, cùng với đất đai ở khu vực khác.
Theo số lượng mà nói, Trần Tử Nhiễm cũng không thua thiệt, nhưng căn nhà này là nơi bọn họ lớn lên từ bé, cho nên về mặt tình cảm, Trần Tử Nhiễm thiệt thòi hơn nhiều.
Thẩm Thiên Trường bất đắc dĩ lắc đầu, ít nhất thì cô cảm thấy mấy ngày tiếp theo sẽ không nhàm chán.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Tử Mặc bế Trần Tiểu Nhiễm ra phòng khách rồi lên lầu, Thẩm Thiên Trường đi theo ngồi xuống ghế xô pha trong phòng khách.
Vẻ mặt của Trần Tử Mặc không có gì thay đổi:
Hử? Hay là anh chuyển ra ngoài ở?

Trần Tử Nhiễm bày ra dáng như đang tạ ơn trời đất:
Cầu còn không được ấy chứ!

Lúc này Trần Tử Nhiễm đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, thấy bọn họ lần lượt tiến vào, cô mở miệng hỏi một câu:
Sao hai người lại về cùng nhau vậy?

Thẩm Thiên Trường đáp:
Gặp nhau ngoài cửa.

Trần Tử Nhiễm lập tức lấy điện thoại của mình ra, tìm số của Lục Chi Cửu.

A lô, sếp Lục, ừm, tôi là Trần Tử Nhiễm. Chuyện là thế này, tháng này tôi muốn ‘mượn’ Thẩm Thiên Trường nhà anh… Ừm… Anh yên tâm đi, không thành vấn đề, được, tạm biệt.


Được thôi, muốn đổi thì dù sao anh cũng phải đem phần kia trả lại cho em trước đã chứ.

Trần Tử Mặc làm bộ như vừa sực nhớ ra:
Ồ, nếu em không nhắc thì anh cũng quên mất, tài sản của em vẫn còn nằm trong tay anh, vậy nên em bây giờ là một người phụ nữ vừa thất tình vừa tàn tật lại còn không một xu dính túi, có sự tự giác của người ăn nhờ ở đậu đi.

Thẩm Thiên Trường không nói gì, ở đây có cu li miễn phí, tội gì mà cô không sử dụng.

Trần Tử Mặc, anh đừng có nghĩ anh làm như vậy thì em sẽ cảm động, ngày nào anh chưa trả lại tài sản cho em thì đừng mong em khách sáo với anh.


Ừm.

Trần Tử Nhiễm lộ ra vẻ mặt ‘tớ biết ngay mà’, khác với sự nhát cáy của Thẩm Thiên Trường, cô nàng dứt khoát hơn nhiều.
Cô lái xe đến cửa, đúng lúc gặp Trần Tử Mặc tan làm trở về.
Nhìn thấy xe của Thẩm Thiên Trường, trong mắt Trần Tử Mặc cũng hiện lên sự bất ngờ.

Cảm động không đổi được tiền, tài sản thì tương đối đáng giá.




Trần Tiểu Nhiễm

một tiếng, sau đó bỗng cảnh giác nhìn Trần Tử Mặc:
Trần Tử Mặc, Thiên Trường đến nhà chúng ta là để chăm sóc em, anh đừng nhân cơ hội rồi có ý đồ xấu đó.

Câu nói ấy khiến Thẩm Thiên Trường rất xấu hổ, cô có cảm giác chuyện Trần Tử Mặc tỏ tình với cô đã là chuyện của thế kỷ trước rồi, vậy mà Trần Tử Nhiễm vẫn còn nhớ.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu, đẩy xe lăn cô còn làm được, chứ bế thì cô chịu rồi.
Trần Tử Nhiễm chán nản nhìn Thẩm Thiên Trường:
Cần cậu để làm gì cơ chứ.

Hứa Khanh Huy nhìn sắc mặt lo lắng của hai người họ, anh ta ngưng lại vài giây:
Ừm, tôi biết rồi.

Nói xong, anh ta đẩy cửa đi ra ngoài.

Anh…!
Trần Tử Nhiễm tức sùi bọt mép.

Hai người đi ăn cơm trước đã rồi cãi nhau tiếp có được không?

Thẩm Thiên Trường lập tức chột dạ, cô vốn định không về mà, nên nói với Lục Chi Cửu như thế nào đây.
Trần Tử Nhiễm nhìn vẻ mặt bối rối của cô, không cần nghĩ cũng biết là vì điều gì:
Thẩm Thiên Trường, cậu chưa nói với Lục Chi Cửu là cậu đến đây ở đúng không?

Thẩm Thiên Trường bất đắc dĩ nói một câu, ở Cẩm Viên có cặp oan gia Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam, nhà họ Trần cũng có cặp anh em đấu khẩu này.
Trần Tử Mặc gật đầu, trực tiếp đi đến trước mặt Trần Tử Nhiễm bế cô lên, chuẩn bị đi đến nhà ăn.

Nếu không thì em đổi với anh đi?

Gia sản nhà họ Trần đã được phân chia ngay từ trước khi ông nội Trần Tiểu Nhiễm qua đời, còn Trần Bác Hiên cũng bởi vì sức khỏe không tốt nên đã lập di chúc trước, phân chia tài sản cho hai anh em họ.
Ngô Phương Thảo nhìn theo bóng dáng anh ta, trong mắt bỗng nhiên hiện lên nét tàn khốc.

Haizz, Phương Thảo, chúng ta tiếp tục thu dọn đi.


Vào đi thôi.

Thẩm Thiên Trường
ừm
một tiếng rồi đi theo phía Trần Tử Mặc vào biệt thự.

Đúng vậy, anh ấy hoàn toàn thông cảm cho cậu, còn bảo cậu chăm sóc tớ cho tốt nữa. Tớ thấy rõ ràng là sếp Lục rất rộng lượng mà, sau này cậu ra ngoài thì tung tin đồn nhảm về chồng cậu ít thôi…

Trên mặt Thẩm Thiên Trường chỉ toàn nét không thể tin được, chuyện này… Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?
Chưa đến hai phút Trần Tử Nhiễm đã tắt máy.

Anh ấy… Đồng ý rồi hả?
Thẩm Thiên Trường hỏi một câu.
Hơn nữa, bởi vì lúc phân chia gia sản cô vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, cho nên thực ra cô không có quyền sử dụng những tài sản này, kể cả cho đến bây giờ, mấy thứ này vẫn do Trần Tử Mặc nắm giữ.
Cô không dám nghĩ tới cảnh tượng một ngày nào đó hai ông bà già nhà mình qua đời, Trần Tử Mặc lập tức đuổi cô ra khỏi nhà.
Thẩm Thiên Trường nửa tin nửa ngờ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Chi Cửu.

[Lục Chi Cửu… Anh không tức giận sao?]

[Ừm.]
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.