• 1,113

Chương 596: Xoay chuyển tình thế (5)



Vì sao chúng tôi không nhận được thông báo tăng nhà kho đột xuất như thế?


Hứa Khanh Huy nhướng mày lên:
Ồ? Tài chính Thiên Nhiên không8 biết hả? Tổng Giám đốc Sở, Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân không báo cho Tài chính Thiên Nhiên biết sao?


Vâng.

Thấy Phong Diệc Hành và Vưu Thương hỏi đáp với nhau, mọi người đều hơi mông lung.
Vẻ mặt của Sở Nam Tuyển r3ất bình thản:
Có thể là mới thông báo mấy ngày trước nên chúng tôi chưa kịp báo lại.


Bộp…
Thẩm Thiên Trường bỗng đập mấy tài liệu ph9ê duyệt kia lên bàn.
Thẩm Thiên Trường cong môi cười, cô đứng lên nói:
Công ty của chúng tôi có việc, xin phép đi trước.

Thấy cô định đi, nhân viên điều hành giao dịch bên Viễn Thông lớn tiếng gọi:
Vẫn chưa kết thúc cuộc giao dịch, các cô chưa được đi.

Sắc mặt của Hứa Khanh Huy lập tức trở nên lạnh lùng, đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!
Sau một hồi chờ đợi, cửa phòng giao dịch lại bị mở ra.
Thẩm Thiên Trường ngước mắt lên, thấy Hứa Khanh Huy đang nhìn mình.
Người phụ nữ này bình tĩnh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Hứa Khanh Huy.
Tôn Kham đi đầu, trên mặt chỉ toàn sự nịnh nọt:
Mời anh.

Sau đó, một người đàn ông cao lớn bước tới, trực tiếp ngồi xuống vị trí trên cùng.
Tài chính Thiên Nhiên thua hoàn toàn.
Người bên Viễn Thông vui mừng ra mặt, nếu không phải đang ở trong phòng giao dịch thì bọn họ muốn vỗ tay lên rồi.
Thẩm Thiên Trường nhận lấy hợp đồng giao hàng, chậm rãi cầm bút lên.

Thiên Trường, đừng ký.

Tài chính Thiên Nhiên ký hết mọi tài liệu, sau đó chuyển tới tay Sở Nam Tuyển, Sở Nam Tuyển lấy con dấu của Tổng Giám đốc ra, đang chuẩn bị đóng dấu thì cửa phòng giao dịch bỗng bị ai đó mở ra.
Mọi người quay đầu lại, hai người đứng ở cửa là trợ lý của Sở Nam Tuyển và cấp dưới của Tôn Kham.

Sở Nam Tuyển, nếu có thể thì anh đừng vào, tôi từng ăn thử cơm trong đó rồi, khó nhai lắm.

Dứt lời, Thẩm Thiên Trường đi ra ngoài.

Xin hỏi anh đây là?
Hứa Khanh Huy hỏi một câu.
Tôn Kham vội vàng nháy mắt ra hiệu cho anh ta đừng hỏi nhiều.
Trong đôi mắt màu hổ phách nhạt màu hiện lên sự sắc bén, chỉ liếc qua một cái mà mọi người cứ cảm thấy như lưỡi đao xẹt qua.
Tất cả mọi người cảm nhận được áp lực nặng nề, ngoại trừ… Trần Tử Nhiễm đang ngơ ngác.

Tổng Giám đốc, có tình huống khẩn cấp.


Cục trưởng Tôn, có tình huống khẩn cấp.

Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Trần Tử Nhiễm, đôi mắt cô ấy đã ướt đẫm rồi.
Trần Tử Nhiễm cắn chặt răng, tên Phong Diệc Hành chết tiệt! Loại tiểu nhân không giữ lời! Cô thật sự rất hận bản thân, sao lúc đó cô lại tin tưởng anh ta dễ dàng như thế cơ chứ?
Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng giao dịch, Sở Nam Tuyển đang đứng trong góc hành lang và hút một điếu thuốc.
Cô đi lướt qua anh ta.
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường nhanh chóng ký tên mình vào rồi đưa cho Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm lau nước mắt, sau đó ghì bút ký tên mình vào cạnh tên của Thẩm Thiên Trường.
Cô lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn dài lê thê, tìm số của Phong Diệc Hành rồi gửi đi.
Thẩm Thiên Trường nhìn vào tập tài liệu mà Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân và Ủy ban Điều tiết Chứng khoán chưa kịp đóng dấu xác nhận trên chỗ ngồi của Sở Nam Tuyển, đôi mắt bỗng hơi híp lại.
Vị hôn thê cái chó gì, hiện giờ cô chỉ muốn rút gân lột da rồi tra tấn thi thể của anh ta thêm ba ngày nữa, tìm phù thủy nguyền rủa anh ta trọn đời không được siêu sinh!

Tiểu Nhiễm, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.


Chỉ cần Tài chính Thiên Nhiên đồng ý, cánh cửa của Viễn Thông luôn sẵn sàng rộng mở đón chào.

Thẩm Thiên Trường siết chặt nắm đấm:
Tôi vẫn nói câu đó thôi, bất cứ một công ty nào cũng có thể thu mua Tài chính Thiên Nhiên, ngoại trừ Viễn Thông.

Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Tôn Kham, đôi mắt của ông ta cũng giống như những người khác của Viễn Thông, mang theo nét đắc ý của người chiến thắng.
Vậy nên hiện giờ Tài chính Thiên Nhiên có khác gì Đầu tư Khánh An mấy năm trước?

Là Đặng Đức Minh.
Vưu Thương đáp.

Cho ông ta một tiếng đồng hồ, nếu không giải thích rõ ràng vấn đề về quá trình phê duyệt, vậy thì ông ta cũng không cần thiết ngồi trên vị trí ấy nữa.


Thẩm Thiên Trường, chúc mừng cô.

Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng nở nụ cười, thời khắc mà Phong Diệc Hành xuất hiện, cô biết là bọn họ đã thắng rồi.
Cuối cùng, cô đưa tới trước mặt Tống Ngưng Y. Tống Ngưng Y hít sâu một hơi, lấy con dấu của Tài chính Thiên Nhiên ra khỏi túi, mở nắp và ấn xuống.
Trận chiến liên quan đến số tiền mấy tỷ được kết thúc.
Cô trợn mắt nhìn Sở Nam Tuyển, gần như là gào lên:
Sở Nam Tuyển, đây là thứ mà anh gọi là cạnh tranh công bằng sao6? Anh cảm thấy anh thắng có vinh dự không?!

Sở Nam Tuyển nhìn cô, trong mắt mang theo cảm xúc khó đoán, kìm nén và bất đắc dĩ.
Tôn Kham nhìn thoáng qua Hứa Khanh Huy rồi cũng đứng lên đi ra ngoài.
Trong lúc chờ đợi, Trần Tử Nhiễm dần tỉnh táo lại.
Phong Diệc Hành cầm hợp đồng giao hàng trên bàn lên, tùy ý lật ra xem.

Hiện tại ai đang phụ trách phê duyệt chất lượng nhà kho ở thủ đô?
Phong Diệc Hành thản nhiên hỏi một câu.
Thẩm Thiên Trường lạnh lùng nhìn anh ta:
Những gì cần ký thì chúng tôi đã ký cả rồi, anh còn muốn chúng tôi làm gì nữa?

Nhân viên điều hành giao dịch của Viễn Thông nghẹn họng, đúng là Tài chính Thiên Nhiên đã ký tên vào mọi giấy tờ rồi, hiện tại chỉ còn thiếu Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân và Ủy ban Điều tiết Chứng khoán nữa thôi.
Sở Nam Tuyển nhíu mày lại, anh ra rút con dấu về, đứng lên nói:
Thật ngại quá, làm phiền mọi người chờ một lát.

Vừa nói, anh ta vừa đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường nhìn Phong Diệc Hành một cái rồi xoay người ra ngoài.
Thấy cô đi rồi, Trần Tử Nhiễm cũng vội vàng thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài, từ đầu đến cuối không dám nhìn Phong Diệc Hành một cái.
5
Thẩm Thiên Trường, tất cả mọi thứ đều đúng quy trình, tôi chỉ có thể xin lỗi về kết quả này.

Tôn Kham đang ngồi bên cạnh cũng lên tiếng:
Tổng Giám đốc Thẩm, Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân đã đưa ra tài liệu chứng minh cho thắc mắc của cô, nếu cô vẫn không chịu ký thì chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế, trừ tất cả vốn của Tài chính Thiên Nhiên trong tài khoản Hợp đồng tương lai của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân.

Xoay chuyển tình thế, hay chỉ là hồi quang phản chiếu?

Không biết Tổng Giám đốc Thẩm có nhớ chuyện tôi từng nói muốn thu mua Tài chính Thiên Nhiên không?
Hứa Khanh Huy cười nói.
Hiển nhiên là thân phận của người này rất hiển hách, cao hơn Tôn Kham nhiều.
Vưu Thương nhếch môi lên:
Nếu hai quý công ty đang vội thì có thể đi trước, có thể chúng tôi sẽ phải xác nhận lại kết quả của cuộc giao dịch lần này.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.