• 1,113

Chương 599: Cô nên chuộc tội rồi!



Chúc mừng, nghe nói công ty cô sắp tổ chức một chuyến du lịch sang chảnh tới nước A, có thể cho tôi đi với không?



Được, nhưng t8rước đó cô phải giúp tôi một chuyện.

Thẩm Thiên Trường khoanh tay nhìn cô:
Vậy nên tôi không truy cứu lựa chọn trước kia của cô, nhưng hiện tại cô nên chuộc tội rồi, Lâm Vy.


Hẳn là cô cũng quen biết với Ôn Tử Diễn nhỉ? Tôi sẽ bảo anh ta liên lạc với cô.

Thấy Thẩm Thiên Trường thay đổi sắc mặt, rốt cuộc Lâm Uyển Hề cũng nhếch môi cười:
Thẩm Thiên Trường, cô chính là một kẻ nhát cáy, đến hôm nay cô cũng không dám hỏi đúng không? Trước kia Lục Chi Cửu…


Lâm Vy, vậy còn cô thì sao? Cô có tư cách gì để hưởng thụ cuộc sống hiện giờ?
Thẩm Thiên Trường bỗng ngắt lời cô ta.

Bây giờ á?

Thẩm Thiên Trường nói một cách hờ hững:
Đúng thế, có một tin giật gân tặng miễn6 phí cho cô.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thịnh Lam, Thẩm Thiên Trường lại khởi động xe, lái thẳng tới bệnh viện Nhân Tâm cách đó ba mươi ki lô mét.
Nơi này và bệnh viện Bác Nhân đều là bệnh viên tư thuộc Tập đoàn Lục Đạt, đồng thời cũng là bệnh viện mà Lâm Uyển Hề nằm viện sau khi trúng đạn.
Rốt cuộc sắc mặt của Lâm Uyển Hề cũng hơi thay đổi.

Cho dù tôi đưa ra lời chứng giả thì đã sao? Người gây ra sai lầm không phải tôi, người bạo hành các người cũng không phải tôi, tôi muốn sống một cuộc sống bình thường thì có gì là sai?

Thẩm Thiên Trường nhìn Lâm Uyển Hề tựa vào đầu giường, vì bị thương nặng nên trông cô ta khá suy yếu, thế nhưng trong tay vẫn cầm một quyển sách văn học nước ngoài.

Cô tới đây làm gì?
Lâm Uyển Hề đặt quyển sách xuống rồi lên tiếng hỏi.
Thẩm Thiên Trường cười nhạt:
Thì đã sao? Tóm lại tôi là người vợ duy nhất của anh ấy.


Người vợ duy nhất? Lâm Uyển Hề hừ lạnh một tiếng, cô ta ném quyển sách đang cầm tới trước mặt Thẩm Thiên Trường:
Cô biết anh ấy đã đọc quyền sách này bao nhiêu lần rồi không? Cô có biết anh ấy thích và ghét cái gì nhất không? Cô có biết anh ấy đã vượt qua mấy năm bại liệt nửa người như thế nào không? Cô chẳng biết gì hết mà cũng đòi xứng với anh ấy sao?


Tới thăm xem cô đã chết chưa.

Sắc mặt của Lâm Uyển Hề trở nên khó coi.
Không phải Thẩm Thiên Trường chưa từng đôi co với loại người như thế này, chỉ có một mình Lâm Uyển Hề là lần nào cũng buông ra những lời nói sắc bén như kim, đâm vào trái tim cô.
Lâm Uyển Hề biết rất nhiều chuyện, biết nhiều hơn cả cô.
Sợi dây chuyền trông như đồ cổ ấy là thứ mà Thẩm Thiên Trường đã đeo ngay từ trước khi được đưa tới cô nhi viện, nhưng sau khi được đưa vào cô nhi viện thì lại bị mất. Trước kia Thẩm Thiên Trường tưởng mình làm mất, không ngờ lại bị Lâm Vy lấy đi.

Lâm Uyển Hề, có phải trong mười lăm năm qua, cô chưa bao giờ mơ thấy Viện trưởng Đinh đúng không? Cô có còn nhớ Vương Chi Chi không? Có thứ gì ăn ngon, có thứ gì chơi vui là cậu ấy nhớ đến cô đầu tiên, cô có nhớ lúc chết cậu ấy đau đớn thế nào không…

Lâm Uyển Hề lập tức sửng sốt.
Lâm Vy, một cách xưng hô mà đã bao năm rồi cô ta chưa nghe thấy.
Bại liệt nửa người…
Trái tim của Thẩm Thiên Trường nhói đau…
Ngay từ đầu khi Lục Chi Vũ mới ăn phải Saro, Lâm Uyển Hề đã biết cô ấy đang dùng Saro hoặc là thứ gì đó được làm từ Saro, nhưng cô ta lại trơ mắt nhìn Lục Chi Vũ dùng quá liều lượng dẫn đến có nguy cơ quái thai, mục đích chỉ là để chia rẽ mối quan hệ giữa Thẩm Thiên Trường và mẹ Lục Chi Cửu.
Lâm Uyển Hề bỗng túm chặt lấy một góc ga giường:
Tôi biết thì sao? Các người mắc sai lầm thì phải chịu trách nhiệm về sai lầm ấy, có nhắc nhở hay không là quyền tự do của tôi. Thẩm Thiên Trường, tôi nói cho cô biết, cho dù không phải tôi thì tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể làm vợ của Lục Chi Cửu, chỉ duy nhất một mình cô là không có cái tư cách ấy! Tôi thật sự rất lấy làm lạ, sao trên thế giới này lại có người trơ tráo như cô, cô hại anh ấy bao năm như thế, vì sao cô lại dám hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ mọi thứ mà anh ấy làm cho cô?


Bọn họ đã đưa ra điều kiện thế nào với cô? Đưa cô sang nước M, để cô được một cặp vợ chồng nước ngoài thu nhận, để cô được sống một cuộc sống sung túc, giúp cô thay vận đổi mệnh?

Đó là một sự cám dỗ khổng lồ, thay thành bất cứ một ai khác thì e rằng cũng sẽ dao động, huống chi lúc ấy Lâm Uyển Hề chỉ mới mười tuổi.
Thấy có người tiến vào, nhân viên chăm sóc đang định lên tiếng đuổi thì Lâm Uyển Hề lại lên tiếng trước:
Cô ra ngoài trước đi.

Nhân viên chăm sóc nhìn Lâm Uyển Hề một cái, chỉ đành đi ra ngoài.
Chắc hẳn hiện giờ Viễn Thông cũng đủ rối loạn rồi, cô không ngại làm bọn họ rối loạn hơn chút nữa.
Thẩm Thi5ên Trường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thành phố Vân, rõ ràng trời đang nắng, nhưng cô lại cảm thấy mưa gió sắp kéo tới.
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường xoay người đi.
Lâm Uyển Hề nhìn theo bóng lưng của cô, gần như muốn cắn nát hàm răng. Dựa vào đâu mà Thẩm Thiên Trường lại dám vênh mặt sai khiến cô ta như thế?
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ta rồi gằn từng chữ một:
Lâm Vy, cô có còn nhớ mình đã làm nhân chứng giả để bọn họ hãm hại Viện trưởng Đinh như thế nào không?

Trong ba mươi đứa trẻ ở cô nhi viện năm đó, chỉ có hai mươi tám người được công bố chính thức trên danh sách người bị hại, hai người bị xóa tên chính là Thẩm Thiên Trường và Lâm Vy.
Thẩm Thiên Trường bước vào đại sảnh bệnh viện, vào thang máy đi lên phòng bệnh gia đình VIP trên tầng năm.
Cô mở cửa bước vào căn phòng cuối cùng bên phải trên hành lang.
Thịnh Lam cười nhạo một tiếng:
Thẩm Thiên Trường, không phải tôi nói cô đâu, nhưng mà thực3 sự là cô chẳng để mình thiệt chút nào. Nói đi, chuyện gì?


Dẫn một người bạn thân với cô nhất bên truyền thông đến câu lạc bộ t9ư nhân số 5 đường Vân Các.

Lâm Uyển Hề nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh khác thường:
Cô biết từ bao giờ?


Cô trả lại thứ vốn thuộc về tôi như ‘món quà kết hôn’, chẳng phải là đang chứng minh thân phận của cô cho tôi thấy sao?


Lục Chi Cửu từng đỡ một viên đạn cho cô, bây giờ cô đỡ lại này coi như trả nợ, nếu không nợ một mạng, tôi bảo cô viết một tấm chi phiếu cho tôi thì cô cũng chẳng trả nổi ấy chứ.

Lâm Uyển Hề nhìn Thẩm Thiên Trường rồi bỗng cười lạnh một tiếng:
Thẩm Thiên Trường, cô đừng nghĩ cách chọc giận tôi làm gì, bởi vì trong mắt tôi, cô chỉ là một thằng hề tự lừa dối bản thân mà thôi.


Lâm Uyển Hề, có một số việc tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết. Rõ ràng ngay từ đầu cô đã biết là chị Tiểu Vũ ăn phải Saro, thế nhưng lại không chịu nói ra, nếu tôi không xứng thì cô tưởng là cô xứng sao? Suy cho cùng, cô chỉ là một người phụ nữ ích kỷ cùng cực, mang tiếng là yêu mà lại bất chấp làm tổn thương cả người nhà anh ấy mà thôi. Tôi không biết thì cùng lắm chỉ là ngu xuẩn, còn cô biết mà lại cố tình để người khác bị thương, đó là ác độc!

Chỉ với mấy mẩu lá vụn mà Lâm Uyển Hề đã nhận ra Saro, sao cô ta lại không ngửi thấy mùi Saro trên người Lục Chi Vũ cho được.

Muốn tôi ra tòa hả? Cô cứ mơ đi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.