• 1,113

Chương 612: Anh có thể trả ông ấy lại cho em không?


Tần Phong bỗng đứng bật dậy, anh cầm chặt lấy cổ tay của Giang Mộ Tuyết, đứng trước mặt cô, ép cô phải đối diện với mình. <8br>

Em định trốn tránh hiện thực như sáu năm trước nữa sao?!
Tần Phong cắn răng.

Kể từ khi anh tới thành phố 3Cẩm đến giờ, cô chỉ nói với anh một câu duy nhất.
Trong biệt thự, cả thế giới như chỉ còn lại một mình cô, ngày ngày đi ngủ, thức giấc, ăn cơm, chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Rốt cuộc một người có thể chán chường bao lâu được đây?

Điều kiện là gì?
Giang Mộ Tuyết mở miệng.
Tần Phong hít sâu một hơi:
Điều kiện là, anh sẽ làm Chủ tịch chấp hành năm năm ở Tập đoàn Giang Lăng, giúp em quét sạch những thế lực đối địch với em, đồng thời…

Mọi chuyện sẽ ổn dần thôi mà.
Anh đi tới trước mặt Giang Mộ Tuyết:
Tiểu Tuyết, anh ăn xong rồi.

Anh ăn sáng xong và ra khỏi phòng bếp thì thấy Giang Mộ Tuyết đang ngồi trong phòng khách, cầm điện thoại đọc tin nhắn trong nhóm chat. Trần Tử Nhiễm và Thịnh Lam thì vẫn cãi nhau, đọc những tin nhắn ấy, Giang Mộ Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng.
Thấy cô cười, tâm trạng của Tần Phong cũng vui vẻ hơn.
Tần Phong mất ba tháng, còn Giang Mộ Tuyết chỉ mất ba ngày.
Sáng sớm ngày thứ ba, trời vừa sáng là Giang Mộ Tuyết đã dậy. Cô rón rén rời giường, rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng như bình thường, thậm chí còn tưới nước cho chậu hoa lan mà bố cô yêu thích nhất trong vườn.
Tần Phong, anh lợi dụng em cũng không sao, thật sự không sao cả.
Chỉ cần anh trả bố em lại cho em là được.
Một nụ hôn hạ xuống.

Buổi tối anh sẽ về sớm ăn cơm với em.

Vậy nên kể từ lần đầu tiên cô đưa anh về thành phố Cẩm, tất cả đã được sắp xếp hết rồi.
Giang Mộ Tuyết nắm chặt bàn tay, đánh thẳng vào ngực Tần Phong. Tần Phong không kêu tiếng nào, chỉ lẳng lặng hứng chịu.

Tưới nước cho hoa.

Tần Phong không ngờ là cô lại trả lời mình, anh quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên nét ngạc nhiên và khó tin.

Cưới em.

Thời khắc nói ra hai chứ ấy, nước mắt của Giang Mộ Tuyết cũng tuôn rơi.

Đi ăn sáng đi kẻo nguội.
Giang Mộ Tuyết mở miệng nói.
Tần Phong lập tức gật đầu:
Ừm.

Tần Phong ôm lấy cô, ghì đầu cô vào lòng mình.

Tiểu Tuyết, em còn có anh nữa, chúng ta vẫn còn người nhà.

Tần Phong thỏa mãn ra khỏi biệt thự.
Đến tận khi bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, Giang Mộ Tuyết mới cầm điện thoại lên, gọi cho luật sư Viên.
Lúc xuống lầu và nhìn thấy cô cầm bình tưới nước, khóe miệng của Tần Phong cong lên thành một nụ cười.

Tiểu Tuyết, em làm gì vậy?


Vì sao?

Tần Phong nhìn thẳng vào mắt cô:
Mấy năm trước, b6ởi vì muốn kiếm nhiều doanh thu hơn cho Tần Chính, Tần Diệp đã mạo hiểm đầu tư vào rất nhiều dự án lớn, thậm chí còn tìm b5ên thứ ba để tiến hành hiệp nghị đặt cược, hòng đẩy nhanh quá trình, bên thứ ba ấy chính là Tập đoàn Giang Lăng.


Ừm.

Mặc dù thái độ của Giang Mộ Tuyết vẫn rất lạnh nhạt, nhưng so với mấy hôm trước thì đỡ hơn nhiều rồi, vậy nên Tần Phong không mong chờ gì hơn nữa.
Nụ cười của Giang Mộ Tuyết tắt ngấm, cô cất điện thoại đi:
Ừm.


Vậy anh tới tập đoàn làm việc nhé.

Anh xoay người đi ra ngoài, nhưng mới được mấy bước thì bỗng khựng lại, quay trở lại trước mặt Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng vì sao? Vì sao lại không nói chuyện bố cô đã bị bệnh nguy kịch cho cô biết!
Đánh xong một cú, Giang Mộ Tuyết run rẩy khắp người. Cô không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, cứ điên cuồng đánh Tần Phong.
Rốt cuộc cô cũng không kìm được bật khóc, gào lên thật lớn tiếng:
Sao anh có thể làm thế được hả? Sao anh lại để ông ấy ra đi như thế? Anh dựa vào đâu? Anh có tư cách gì?!

Rốt cuộc các người có tư cách gì mà lại tước đoạt quyền lợi nói lời xin lỗi của tôi, khiến tối chẳng có cơ hội sám hối!

Sau vụ đầu tư thất bại vào Viễn Thông, anh ta cũng thua mười phần trăm cổ phần của mình cho Tập đoàn Giang Lăng. Lúc bố em còn sống, anh và ông ấy đã thỏa thuận với nhau, sau khi ông ấy qua đời, anh sẽ thu mua lại Tần Chính, Tần Chính sẽ do anh đứng tên. Anh muốn lấy lại tất cả những gì mà Tần Diệp đã cướp khỏi tay anh năm đó.

Trái tim của Giang Mộ Tuyết run lên, vậy nên đúng như những gì Diệp Linh Khê nói, ngay từ đầu, mục đích của Tần Phong chính là báo thù.
Trong ba ngày qua, anh luôn dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện với cô, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng đều không nhận được lời đáp.
Vẻ mặt của Tần Phong không hề thay đổi, anh chỉ cười nhẹ, đang định xoay người vào phòng bếp thì Giang Mộ Tuyết bỗng trả lời anh:
Bây giờ Diệp Linh Khê thế nào rồi.
Giang Mộ Tuyết lạnh l9ùng nhìn anh, cuối cùng cô cũng mở miệng nói:
Anh có thể trả ông ấy lại cho em được không?
Giang Mộ Tuyết đã quên mình trở về biệt thự nhà họ Giang thế nào rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.