• 1,113

Chương 616: Thực ra tôi không thua



Nhưng cô có biết điều kiện tiên quyết của chuyện này là gì không.


Thẩm Thiên Trường nhìn cô.


Trước khi qua đời, bố tôi đã chuẩ8n bị cho tôi hết rồi. Tần Phong chính là người mà ông ấy lựa chọn, ông ấy biết anh ấy sẽ tuân thủ lời hứa, chăm sóc tôi, yêu thương tôi, chiều c3huộng tôi cả đời…

Thẩm Thiên Trường vừa đau vừa ngứa, cô vội vàng xin tha:
Em nói, em nói…

Trước mặt Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường luôn không có nguyên tắc gì cả, chỉ có thể kể lại những gì đã nói với Giang Mộ Tuyết lúc nãy.
Thế nhưng cô đã lược qua đoạn Giang Mộ Tuyết mang thai.
Thẩm Thiên Trường gật đầu đứng lên:
Cô không cần tiễn tôi đâu, nghỉ ngơi sớm đi.


Ừm.

Nhưng mới đi tới cửa thì Thẩm Thiên Trường lại quay lại:
Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với Tần Phong đâu.

Bất kể lý do là gì, chỉ cần anh ấy còn sống là đủ rồi.
Thẩm Thiên Trường rất ít khóc, nhưng không biết là bởi vì cảm động hay thương xót mà đôi mắt của cô cũng đỏ hoe.
Cô không kìm được cảm xúc, vươn tay ôm lấy Giang Mộ Tuyết, như thể làm vậy thì có thể tiếp thêm động lực cho cô ấy.
Giang Mộ Tuyết lắc đầu cười:
Tần Phong quen biết với Tổng Giám đốc Lục lâu như thế rồi, tôi không muốn các cô khó xử, hơn nữa… Nếu một ngày nào đó cô đổi ý, bảo Lục Chi Cửu trả tôi về thì phải làm sao?

Thẩm Thiên Trường không nhịn được định đánh cô ấy một cái, nhưng sực nhớ ra là cô ấy đang mang thai nên lại rút tay về:
Này, Giang Mộ Tuyết, tôi là người có nghĩa khí lắm đấy!

Giang Mộ Tuyết thở dài một hơi:
Không nói nhiều nữa, Tổng Giám đốc Lục vừa nói sắp trễ giờ lên máy bay rồi kìa. Chuyện quan trọng nhất của cô lúc này là chuẩn bị hôn lễ, làm cô dâu mệt lắm đó.

Nghe xong, Lục Chi Cửu hơi trầm tư.

Không định nói với Tần Phong thật hả?

Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Tuy rằng Tiểu Tuyết không trách anh ta, nhưng không có nghĩa là em sẽ tha thứ cho anh ta. Vì báo thù mà anh ta lợi dụng Tiểu Tuyết đã đành, thế vụ nhảy xuống hồ cứu Diệp Linh Khê thì sao? Cái hồ cạn như vậy có chết nổi không? Cho dù chết thật thì chỉ có thể tính là Diệp Linh Khê tự sát, liên quan gì tới anh ta? Tóm lại em cũng muốn anh ta phải nếm trải cảm giác mất mát.

Nước mắt của Giang Mộ Tuyết nhỏ từng giọt, từng giọt lên vai Thẩm Thiên Trường:
Anh ấy tốt đến thế, hoàn hảo đến thế, từ nhỏ đã là con nhà người ta, mười sáu tuổi đã viết ra cuốn Tưởng tượng của Tenila, mười tám tuổi đã trúng tuyển vào học viện mỹ thuật hàng đầu thế giới. Anh ấy không sai, anh ấy chỉ yêu người không nên yêu mà thôi. Cuộc đời còn lại của anh ấy nên dành cho một người mà anh ấy thực lòng yêu thương mới phải…

Vậy nên làm sao mà cô có thể nhẫn tâm nhìn anh sống chỉ để báo thù, sau đó vì báo thù mà trao cuộc đời còn lại của mình cho một người mà anh không yêu.
Thậm chí cô vẫn còn nhớ như in cái ngày vào Cục Dân chính với anh. Chiếc khăn trên túi ngực của anh là màu hồng, cô biết đó là để hợp với chiếc váy hoa màu hồng của cô.
Lúc bọn họ tới cửa, Thẩm Thiên Trường vẫn đang gục đầu vào người Giang Mộ Tuyết khóc như mưa.
Thấy cô như vậy, Lục Chi Cửu nhíu chặt mày lại:
Sao em lại khóc vậy?

Giang Mộ Tuyết đang định lên tiếng thì Thẩm Thiên Trường đã ngẩng đầu lên, quát anh với cái bộ mặt nhem nhuốc của mình:
Không biết lúc phụ nữ tâm sự ghét người khác làm phiền lắm sao? Anh ra ngoài đi mau lên!

Thẩm Thiên Trường khịt mũi rồi ừ một tiếng:
Tiểu Tuyết, cô định bao giờ đi? Có cần tôi giúp không?


Không cần, tôi đã sắp xếp hết rồi.


Nhưng tôi cảm thấy dù cô đi thì Tần Phong vẫn sẽ tìm được cô, nếu để Lục Chi Cửu giúp thì sẽ khác…

Giang Mộ Tuyết chui ra khỏi lồng ngực của Thẩm Thiên Trường, lau nước mắt cho cô rồi cố nở nụ cười nhẹ nhõm.

Diệp Linh Khê nói tôi thua hoàn toàn, nhưng thực ra tôi không thua, ít nhất thì trong chuyện yêu Tần Phong, tôi vẫn luôn thắng đến tận bây giờ.

Nghe xong câu ấy của cô, Thẩm Thiên Trường càng khóc hăng hơn. Cô gục đầu vào đầu gối của Giang Mộ Tuyết rồi gào khóc thật to.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng hiểu ra tất cả. Vì muốn báo thù, Tần Phong đã bán cả cuộc đời còn lại cho Giang Nghị 9Chi, trở thành người mà Giang Nghị Chi lựa chọn, bầu bạn bên cạnh Giang Mộ Tuyết mãi mãi.
Vậy nên Tần Phong mới đưa tên Giang Mộ Tuyết v6ào gia phả của nhà họ Tần, bởi vì vào gia phả thì chứng tỏ rằng cô sẽ là người vợ duy nhất của anh trong suốt cuộc đời.

Thực ra tôi khô5ng trách anh ấy lợi dụng tôi để báo thù, bởi vì nếu không báo thù thì có lẽ anh ấy sẽ không sống được đến bây giờ.

Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết, thấy đôi mắt cô cũng hơi đỏ, anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng lẳng lặng xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng lại đóng lại.

Thiên Trường, tối nay cô về thành phố Vân à?
Giang Mộ Tuyết hỏi.
Thẩm Thiên Trường vẫn chưa yên tâm, cô chỉ vào bụng Giang Mộ Tuyết:
Vậy đứa bé thì sao? Không có vấn đề gì chứ? Cô đã nghĩ ra tên chưa?


Rồi, con gái sẽ đặt tên là Giang Hoa, con trai thì sẽ đặt là... Giang Việt.

Giang Hoa, Giang Việt.
Bị cô quát như thế, Lục Chi Cửu sạm mặt lại. Suốt ngày khóc vì cái nọ rồi lại khóc vì cái kia, sao chẳng thấy cô khóc vì anh bao giờ cả.

Khóc xong rồi thì ra đây đi, máy bay không chờ em đâu.

Dứt lời, anh lại xoay người ra ngoài.
Giang Mộ Tuyết mỉm cười nhìn cô.
Thẩm Thiên Trường xuống dưới tầng, tới phòng khách chào Tần Phong rồi ra khỏi biệt thự cùng Lục Chi Cửu.
Trên đường tới sân bay, rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng lên tiếng hỏi:
Vừa rồi em và cô ấy nói gì với nhau thế?

Thẩm Thiên Trường nhắc lại, sau đó lại thở dài một hơi.

Vậy tôi phải xác nhận sự an toàn của cô thế nào đây?


Tôi sẽ gửi tin nhắn và ảnh cho cô.


Thì chuyện riêng giữa con gái với nhau thôi, anh đừng hỏi làm gì.


Thẩm Thiên Trường!

Lục Chi Cửu kéo cô lại rồi véo vào eo cô.
Nước mắt của Thẩm Thiên Trường cũng tuôn rơi.
Trên thế giới này, tình yêu của rất nhiều người luôn mang theo sự ích kỷ, nhưng Giang Mộ Tuyết lại lựa chọn từ bỏ, rốt cuộc phải yêu đến mức nào thì mới có thể làm được đến mức ấy đây?

Tiểu Tuyết, đừng nói nữa…

Cô bị Giang Mộ Tuyết thuyết phục mất rồi.
Người ở tầng dưới cũng nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Thiên Trường.
Lục Chi Cửu và Tần Phong vội vàng đi lên tầng.
Cô vẫn luôn khắc ghi mọi sự tỉ mỉ chu đáo của anh, vậy nên anh xứng đáng với những điều tốt hơn, chứ không phải sống vì báo thù như bây giờ, anh xứng đáng với một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Tiếc rằng cô không thể mang đến hạnh phúc ấy cho anh.
Có lẽ con người cô khá hoàn hảo, khuyết điểm duy nhất là không phải người anh yêu.

Có một số người, sống còn đau khổ hơn chết đó.


Thẩm Thiên Trường cười lạnh một tiếng:
Nhìn đi, bây giờ đã bắt đầu nói đỡ cho nhau rồi. Đàn ông các anh giống nhau hết, anh quên lúc trước Tần Phong coi rẻ người làm cấp trên như anh thế nào rồi hả?


Nghe cô nói vậy, Lục Chi Cửu nghiêm túc suy tư một lát, sau đó anh gật đầu tán thành.

Chủ yếu là bởi vì anh không rảnh quan tâm tới những chuyện ngoài lề đâu đâu, Thẩm Thiên Trường thích chơi thì cứ để cô chơi vậy.


Em không lo là Giang Mộ Tuyết sẽ không trở lại nữa hả?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.