• 1,113

Chương 618: Hoàn toàn biến mất


Cô nhìn thông báo cuộc gọi, sau đó mới bắt máy.


Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc tối qua cô đã nói gì với Tiểu Tuyết vậy hả8?

Thẩm Thiên Trường trợn mắt lên:
Anh nhận thưởng rồi mà, vì sao vẫn không chịu nói!

Lục Chi Cửu nhìn cô, trong mắt bỗng hiện lên tia sáng. Anh gõ nhẹ vào mặt bàn, từng cái từng cái một, khiến Thẩm Thiên Trường bỗng cảm thấy thấp thỏm lạ thường.
Tần Phong hít6 sâu một hơi:
Tiểu Tuyết biến mất rồi, tôi rất lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, mong cô có thể trả lời thật cho tôi biết.
<5br>
Thẩm Thiên Trường trợn trắng mắt:
Tần Phong, tôi nói thật với anh luôn nhé, Tiểu Tuyết không muốn sống với anh nữa, cô ấy muốn tìm một nơi nào đó bắt đầu lại từ đầu, tạo điều kiện cho anh và cô Diệp của anh đến với nhau, anh hài lòng chưa?

Tần Phong cắn răng:
Muốn bắt đầu lại từ đầu thì cũng phải xem tôi có đồng ý hay không!

Nhưng chưa tới mười phút sau, Tần Phong đã đi xuống tầng.
Trên mặt anh không còn sự nôn nóng như lúc vào đây nữa, trong mắt chỉ còn lại sự mỏi mệt và sa sút.

Thẩm Thiên Trường, lần này em chơi lớn rồi đó.

Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, cô lập tức nhảy ra khỏi lòng anh:
Là sao?

Tần Phong tìm kiếm suốt ba ngày trời mà không tìm ra được dấu vết gì về cô, thậm chí anh còn báo cảnh sát, nhưng vẫn không có kết quả.
Cuối cùng, anh từ thành phố Cẩm về thành phố Vân, vừa xuống máy bay là lập tức tới Cẩm Viên.
Thấy bọn họ kẻ hát người khen hay, Tần Phong biết có nói nhiều cũng vô dụng, anh chỉ thốt ra một câu
tôi sẽ tìm thấy cô ấy
, sau đó tắt máy luôn.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt.

Anh không điều tra ra được vị trí cụ thể của Giang Mộ Tuyết.

Thẩm Thiên Trường gượng cười:
Đừng đùa thế chứ, anh cố tình nói thế đúng không? Anh thấy phần thưởng vừa rồi không đủ nên cố ý lừa em chứ gì!

Lục Chi Vũ và Lục Chi Lộ cạn lời nhìn cô, còn trẻ mà đã mù rồi.
Thẩm Thiên Trường nghẹn lời, đúng là khác biệt thế hệ có khác.
Lục Chi Vũ và Lục Chi Lộ đang kéo Thẩm Thiên Trường tới phòng khách để bàn bạc về các công việc trong đám cưới thì cửa biệt thự bỗng bị ai đó đẩy mạnh ra.
Ba người giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Phong xông vào, đi thẳng tới phòng làm việc của Lục Chi Cửu mà chẳng thèm nhìn ba người họ cái nào.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh lẳng lặng đi ra ngoài, bóng lưng ấy cô đơn một cách khó tả.
Nếu bị hận thù làm lu mờ đôi mắt quá lâu thì phải mất bao lâu mới có thể nhận ra tình cảm thực sự của mình?
Là Tần Phong.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày lên, cô thầm nghĩ, Giang Mộ Tuyết cũng nhanh thật đó, mà Tần Pho3ng cũng thật là, sốt sắng đến mức không gọi cô là
bà chủ
luôn, đúng là không có lễ phép.

Cậu vừa rồi là chồng của Giang Mộ Tuyết hả?
Lục Chi Vũ hỏi một câu, biểu cảm khá kỳ lạ.

Đúng thế.
Thẩm Thiên Trường đáp.
Thẩm Thiên Trường

một tiếng:
Anh tưởng mình là ai hả? Anh không yêu người ta còn không cho người ta bắt đầu lại từ đầu. Tần Phong, tôi nói cho anh biết, Tiểu Tuyết không muốn sống quãng đời còn lại với một người không yêu cô ấy, Thẩm Thiên Trường này giơ cả hai tay lên ủng hộ đấy.

Trần Tử Nhiễm ở bên cạnh cũng hùa theo:
Đúng thế, tôi cũng ủng hộ, anh chỉ lo báo thù mà còn không cho phép người khác theo đuổi sự tự do, không yêu người ta mà còn ép người ta phải ở bên cạnh mình, thế không phải ích kỷ thì là gì?!


Có phải một tuần rồi cậu ta chưa cạo râu không?
Lục Chi Vũ chê bai thẳng thừng.

Thực ra em cảm thấy vẫn đẹp trai đó chứ, gần đây đang thịnh hành phong cách chán chường…

Nhưng vì sao cô lại cảm thấ9y hả hê thế này?

Có nói gì đâu, chỉ giãi bày nỗi lòng thôi.
Thẩm Thiên Trường thuận miệng nói.
Thẩm Thiên Trường đứng lên đi lên lầu, sau đó vào phòng làm việc.
Lục Chi Cửu đang ngồi trước bàn.
Thẩm Thiên Trường xun xoe tới gần rồi ôm chầm lấy anh:
Em biết là anh tốt với em nhất mà!

Nhìn biểu cảm vừa rồi của Tần Phong là cô biết Lục Chi Cửu không nói gì với anh ta cả, đã quá đi mất!

Bây giờ nói vị trí cụ thể của Tiểu Tuyết cho em được chưa?


Không biết.

Lục Chi Cửu không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn cô.
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh, nụ cười trên mặt Thẩm Thiên Trường dần ngưng tắt.
Tắt máy luôn hả? Cô đã nói xong đâu?
Nhưng đã qua ba ngày rồi, Giang Mộ Tuyết như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Lục Chi Cửu hơi nhướng mày lên:
Có thưởng gì không?

Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi, ngoan ngoãn nhắm mắt sấn gần tới.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.