• 1,113

Chương 623: Là người thì đều sẽ muốn


Gần như Thẩm Thiên Trường đã dùng hết tất cả những từ ngữ mắng chửi người khác mà mình biết trong hai mươi mấy năm qua để mắng Hứa Khanh Huy, nhưng kh8ông có ai vào phòng nữa.

Mãi cho đến khi mắng phờ cả người, Thẩm Thiên Trường mới dần ngừng lại.
Hứa Khanh Huy nhếch môi cười:
Nếu cô thích dùng cách này thì tôi sẵn sàng cho cô ăn từng ngụm một.

Thẩm Thiên Trường cắn răng trợn mắt lườm anh ta, nếu ánh mắt có thể giết người thì hôm nay Hứa Khanh Huy đã chết cả trăm lần rồi.
Hứa Khanh Nguyệt ôm con gấu bông đi tới trước mặt Thẩm Thiên Trường, quan sát cô một lượt, trông giống hệt lúc Thẩm Thiên Trường vừa tỉnh lại.
Thẩm Thiên Trường mặt đối mặt với cô ta.

Ăn cơm.
6
Sau đó, anh ta cầm thìa lên, múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Thẩm Thiên Trường.
Lục Chi Cửu ơi Lục Chi Cửu, bao giờ anh mới tới đây.
Mãi cho đến buổi chiều, Thẩm Thiên Trường đoán thế, sáng nay chỉ ăn một bát cháo nên cô đói đến mức da bụng dán vào da lưng rồi.

Kẹt…
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
Hứa Khanh Nguyệt đi vào phòng. Thẩm Thiên Trường nhìn cô ta, có vẻ như Hứa Khanh Huy không hề đề phòng gì cô ta thì phải.
Thẩm Thiên Trường nhìn Hứa Khanh Huy, mím môi không nói gì.
Thấy cô không nói gì, trong mắt Hứa Khanh Nguyệt hiện lên sự tức giận.
Hứa Khanh Nguyệt nhìn cô với vẻ mặt tò mò, sau đó kề tai vào miệng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường mấp máy môi, mới nói được hai chữ thì cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh ra.
Thẩm Thiên Trường hơi nheo mắt lại, cô hỏi dò một câu:
Lúc trước cô nói với tôi, tên cô là… Thẩm Thiên Trường có đúng không?


Ừm, hơn nữa chồng tôi là Lục Chi Cửu.
Hứa Khanh Nguyệt gật đầu thật mạnh.
Sắc mặt của Hứa Khanh Huy trở nên âm trầm, anh ta giơ tay lau cháo trên mặt đi, đôi mắt trở nên hung tợn.

Thẩm Thiên Trường, chính cô ép tôi đấy!

Động tác của Hứa Khanh Huy hơi khựng lại:
Sao? Cô vẫn muốn tổ chức đám cưới hả?


Là người thì đều sẽ muốn.


Phụt!

Vừa mới ngậm vào miệng là Thẩm Thiên Trường lập tức phun hết vào mặt và quần áo của Hứa Khanh Huy.
Nhưng chắc chắn là cô sẽ không mở mồm ra xin xỏ gì Hứa Khanh Huy hết.
Thẩm Thiên Trường nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cơn đói, đồng thời chăm chú đếm cừu.
Cô không đoán ra vì sao Hứa Khanh Huy lại bắt cóc cô, cho dù bây giờ có giết cô thì cũng chẳng thể cứu được Viễn Thông và Hứa Kiến Trung.
Vậy nên đúng như những gì Hứa Khanh Huy nói, anh ta chỉ muốn tra tấn cô mà thôi.

Vậy cô có biết đây là đâu không?
Thẩm Thiên Trường tiếp tục dụ cô ta.

Không biết, anh tôi nói nơi này rất an toàn, sẽ không có ác quỷ tới bắt tôi.

Hứa Khanh Huy không trả lời, cứ thế đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường trở mình, mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Đút cho Thẩm Thiên Trường ăn xong, Hứa Khanh Huy cầm bát đứng lên.

Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?

Căn phòng này chẳng có lấy một cái c3ửa sổ, không biết bây giờ là lúc nào rồi. Cô nhìn lên chiếc đèn treo trên trần nhà, từ từ nhắm mắt lại.
Không biết ngủ được bao lâu, cửa phòn9g lại mở ra.
Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Hứa Khanh Nguyệt bóp cổ.

Nói! Rốt cuộc cô có bí mật gì! Mau nói cho tôi biết!

Thẩm Thiên Trường hơi ngẩn ra:
Cô biết tôi là ai à?

Hứa Khanh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, nhìn con gấu trong ngực rồi lắc đầu:
Không biết.

Thẩm Thiên Trường mở mắt ra, thấy Hứa Khanh Huy bước vào.
Anh ta bưng khay thức ăn ngồi xuống giường.
Hứa Khanh Huy lại đưa thìa tới bên miệng Thẩm Thiên Trường.
Lần này, Thẩm Thiên Trường ngoan ngoãn ăn hết cháo.

Bọn tôi đang nói chuyện quan trọng, không được quấy rầy tôi!

Sau đó cô ta lại quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường:
Cô nói tiếp đi.


Cô đẹp thật.

Một lúc lâu sau, Hứa Khanh Nguyệt mới nói một câu.

Hứa Khanh Nguyệt bỗng ngẩng đầu nhìn cô:
Hử?


Hình như cô quên một chuyện rất quan trọng rồi đó.
Thẩm Thiên Trường lại nói tiếp.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Hứa Khanh Nguyệt, Thẩm Thiên Trường cực kỳ khó chịu, nhưng cô chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Cô nhìn Hứa Khanh Nguyệt rồi gọi:
Thẩm Thiên Trường.

Hứa Khanh Huy bước vào, xông thẳng tới phía sau Hứa Khanh Nguyệt, đang định ôm lấy cô ta thì Hứa Khanh Nguyệt bỗng quay đầu lại.
Ánh mắt của cô ta thay đổi hoàn toàn.
Dứt lời, anh ta cho cháo vào miệng, sau đó ghì chặt gáy Thẩm Thiên Trường, cúi đầu xuống đẩy vào miệng cô.
Thẩm Thiên Trường chưa kịp làm gì thì hơi thở xa lạ đã ập tới, khiến cô cảm thấy buồn nôn, nhưng chỉ có thể nuốt cháo xuống.
Thẩm Thiên Trường mím môi không 5há miệng, cứ thế hằm hằm nhìn anh ta.
Hai người cứ thế giằng co một lát, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng há miệng.

Tôi quên chuyện gì?

Thẩm Thiên Trường nhướng đuôi lông mày:
Cô tới đây, tôi sẽ nói thầm với cô.

Thẩm Thiên Trường vùng vẫy hết sức có thể, cuối cùng Hứa Khanh Huy cũng buông cô ra.

Hứa Khanh Huy, mẹ kiếp, anh điên rồi hả!

Bởi vì bị trói cả tay cả chân nên Thẩm Thiên Trường không thể phản kháng lại được, dáng vẻ điên loạn này của Hứa Khanh Nguyệt có khác gì nữ quỷ đâu.

Thẩm Thiên Trường bị bóp đến mức nghẹt thở, cô nhìn Hứa Khanh Huy đứng sau Hứa Khanh Nguyệt, nếu không phải cô hoa mắt thì tên khốn kiếp ấy đang cười!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.