• 3,543

Chương 628: Không phải giao dịch



Vu Ngạo, đây là nơi nào?
Thẩm Thiên Trường quay đầu hỏi.


Thành phố Lẫm.

Thành phố Lẫm cách thành phố 8Vân ít nhất là bốn trăm ki lô mét, Hứa Khanh Huy đi xa thật đấy.

Hứa Khanh Nguyệt đang ở trong ngôi biệt thự ấy3, anh đi xử lý đi.

Vưu Thương hoảng hốt nhìn anh, không gì nữa, rõ ràng là làm rồi mà?

Ý gì, cái gì gọi là không?
Thẩm Thiên Trường đang chuẩn bị quăng cái đĩa vào mặt anh rồi.
Thế nhưng cô không phải thánh mẫu, vậy nên cô sẽ không cảm thấy áy náy về cái chết của Hứa Khanh Huy.
Còn về Hứa Khanh Nguyệt, cô ta sống hay chết không còn quan trọng nữa, bởi vì dù có sống thì cô ta cũng phải sống trong sự đau khổ.
Thẩm Thiên Trường đói đến mức bụng kêu ọt ọt rồi, cô cầm đũa lên ăn ngấu nghiến, chẳng bận tâm gì tới hình tượng hết.
Vưu Thương nhìn mà nghệt mặt ra, nếu để đám tiểu thư quý tộc thích làm ra vẻ của thành phố Phong ngồi cùng bàn thì không biết bọn họ sẽ chế nhạo thế nào nữa.
Ánh mắt của Phong Diệc Hành trở nên sắc bén:
Phong Phi Linh, bố chúng ta và mẹ em đã qua đời rồi, mẹ anh không sống trong nước. Ông nội vẫn còn khỏe mạnh, ông có hai người con, là bố của chúng ta - Phong Tri Ngôn và chú Phong Tri Ngộ. Chú có một con trai một con gái, tên là Phong Phi Dịch và Phong Phi Nhứ, bọn họ là em họ của em. Đó là những thành viên chủ chốt của nhà họ Phong, mong là sau này em hãy nhớ lấy. Anh sẽ gửi những tài liệu khác về nhà họ Phong cho em sau.

Thẩm Thiên Trường ngơ ngác nhìn anh, hình như cô đâu có nói là mình muốn nhận lại tổ tông đâu nhỉ? Đúng là nhà họ Phong cũng ghê gớm đó, nhưng cô thực sự không thể thích ứng được với cái tên Phong Phi Linh.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta, Phong Diệc Hành nhíu mày lại.

Chào cô Phong, tên tôi là Vưu Thương.

Động tác của Phong Diệc Hành hơi khựng lại, nhưng không trả lời cô.

Hai người đã giao dịch gì với nhau?
Thẩm Thiên Trường hỏi, nhưng giọng nói lại như đang khẳng định.
Phong Diệc Hành không trả lời.
Thẩm Thiên Trường nhìn biểu cảm của anh, dường như cô hiểu ra lý do rồi.
Sau khi ba người họ vào nhà hàng, nhân viên dẫn bọn họ vào phòng riêng.
Vưu Thương cầm lấy thực đơn gọi món, ở đây có ai có thể hiểu biết về thức ăn của thành phố Phong hơn anh ta nữa đâu.
Phong Diệc Hành nhíu mày lại:
Không phải giao dịch.

Vưu Thương liếc nhìn Phong Diệc Hành một cái. Đúng thế, không phải giao dịch, vốn dĩ Thẩm Thiên Trường là em gái của Phong Diệc Hành, nhất định anh sẽ cứu Tài chính Thiên Nhiên, nhưng không biết nhầm nhọt ở đâu lại thành Trần Tử Nhiễm hiến thân…



Thẩm Thiên Trường miễn cưỡng kìm nén sự bực bội của mình:
Em sẽ về hỏi cậu ấy, nhưng em cảnh cáo anh, đừng có ý đồ gì với Tiểu Nhiễm, nếu không em sẽ không tha cho anh đâu.

Vưu Thương lẳng lặng đỡ trán thở dài, EQ của Phong Diệc Hành hết thuốc chữa thật rồi.
Cửa phòng mở ra, nhân viên bưng thức ăn tới.

Không phải giao dịch thì là gì?
Thẩm Thiên Trường không định bỏ qua.
Phong Diệc Hành đặt đũa xuống, nhã nhặn cầm khăn lau tay, sau đó thản nhiên mở miệng:

Có muốn về Cẩm Viên không?
Phong Diệc Hành hỏi.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Đưa em đi ăn cơm trước đã, đói cả ngày nay rồi.

Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú ấy của anh ta, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng ngẩng đầu lên. Cô nhìn Vưu Thương, cười gượng nói một câu:
Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì.

Vưu Thương nhìn cô, ánh mắt như sực hiểu ra.

Ẩm thực thành phố Phong.

Vưu Thương lên mạng tìm rồi bảo tài xế đổi hướng.



Vưu Thương sắp quỳ luôn rồi. Anh Phong à, làm ơn anh đừng ăn nói với con gái như thế có được không? Thảo nào người ta muốn hủy bỏ hôn ước với anh. Nói một câu thôi là khiến cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, sống như thế cả một đời thì ai mà chịu nổi.
Vu Ngạo hơi sửng sốt rồi gật đầu đáp:
Vâng, bà chủ6.

Từ đầu tới cuối, cô chỉ muốn Hứa Khanh Nguyệt chết, chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Khanh Huy sẽ dùng cách này để 5trả nợ.

Ít nhất thì sớm hơn anh, bởi vì anh ta đã cố tình dụ anh tới thành phố Vân.


Vì sao anh ấy không nói thẳng cho anh biết?


Cô ấy nói cô ấy yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, mà anh thì đúng lúc chưa có vợ.




Vưu Thương ngồi trên ghế phụ, anh ta lén nhìn biểu cảm của bọn họ, nhưng bọn họ chỉ lẳng lặng không nói năng gì, có nét gì đó khác là giống nhau.

Khụ…
Vưu Thương ho nhẹ một tiếng.
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường hơi giật giật, cô chẳng muốn nhắc tới chuyện này chút nào hết.
Nhưng bây giờ cô sắp chết đói rồi, không có sức đâu mà tranh luận nữa.
Sau khi Thẩm Thiên Trường lên xe, Vu Ngạo lên một chiếc xe khác, đi xử lý Hứa Khanh Nguyệt.
Thẩm Thiên Trường vào trong xe, ngồi cạnh Phong Diệc Hành.
Ăn uống xong xuôi, Phong Diệc Hành đưa Thẩm Thiên Trường về Cẩm Viên.
Lúc xuống xe, Thẩm Thiên Trường hỏi một câu:
Anh biết em là em gái anh từ bao giờ?


Bây giờ cô ấy là vị hôn thê của anh.

Thẩm Thiên Trường sửng sốt, sau đó cô bỗng gào toáng lên:
Phong Diệc Hành, anh dám ‘làm’ bạn thân của em hả?!

Ăn xong một bát cơm, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng tỉnh táo lại một chút. Cô cầm khăn lên lau miệng, sau đó bưng nước lên uống một ngụm.

Phong Diệc Hành, chiều hôm đó anh đã nói gì với Tiểu Nhiễm vậy?
Thẩm Thiên Trường vừa gắp thức ăn vừa hỏi.
Bọn họ lại tới nhà hàng mà lúc trước Trần Tử Nhiễm đưa Thẩm Thiên Trường tới.

Đây là nơi mà các em đánh nhau rồi bị tạm giam hả?
Phong Diệc Hành hỏi một câu.

Phong Diệc Hành, em là con gái riêng à?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Vưu Thương nhìn cô, lại bắt đầu khâu vấn đáp rồi.
Vưu Thương nghe câu nói ấy của cô, hơ… Cô này, mặc dù Phong Diệc Hành là anh trai cô, nhưng hơn hai mươi năm không gặp nhau, tốt nhất cô tạm thời đừng nói chuyện với anh ấy thì hơn.
Quả nhiên, Phong Diệc Hành xì một tiếng, hờ hững nhìn Thẩm Thiên Trường:
Em định không tha cho anh thế nào?

Thẩm Thiên Trường nở nụ cười:
Chào anh, anh cứ gọi tôi là Thẩm Thiên Trường đi.

Vưu Thương nhìn cô rồi toét miệng cười:
Được.

Lúc bọn họ trở lại thành phố Vân thì trời đã tối rồi.
Thẩm Thiên Trường nhìn những ánh đèn lấp lóe ngoài cửa sổ, không biết thành phố Phong trông như thế nào nhỉ?

Cách đây không lâu.


Lục Chi Cửu thì sao?


Không phải, bố không kết hôn.

Là một cậu ấm lăng nhăng?

Vâng.

Thẩm Thiên Trường đang định lên xe thì lại khựng lại:
Đưa cô ta ra nước ngo9ài đi, tìm một bệnh viện nào đó, đừng để cô ta quay về nữa.

Phong Diệc Hành nhìn cô, nói với vẻ mặt bình tĩnh:
Thì đúng như những gì em hiểu đó, không có gì.


Vậy thì vì sao cậu ấy lại biến thành vị hôn thê của anh?

Vốn anh ta còn muốn tìm đề tài nói tiếp, nhưng ánh mắt của Phong Diệc Hành đã bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn. Vưu Thương không nhịn được thầm phỉ nhổ một câu, EQ thấp còn không cho người khác trò chuyện.
Sau đó, anh ta ngồi vào chỗ mình.

Em còn bao nhiêu anh chị em cùng bố khác mẹ nữa?

Vưu Thương suýt thì phun hết nước trà vừa uống ra ngoài.
Phong Diệc Hành gật đầu:
Tìm một nhà hàng đi.


Cô Phong… Cô Thẩm muốn ăn gì?
Vưu Thương hỏi.
Thẩm Thiên Trường thu tầm mắt về.
May mà cô không
bị
di truyền.
Thẩm Thiên Trường bó tay luôn rồi, cô quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Vưu Thương: Người nhà họ Phong đều như thế hả?
Vưu Thương lúng túng cười: Tôi không hiểu ánh mắt ấy của cô đâu cô Thẩm.

Phụt…
Vưu Thương phun cơm ra rồi.

Không.
Vẻ mặt của Phong Diệc Hành không hề thay đổi.
Có thể đó là… Một cuộc đọ sức không tên giữa đàn ông với nhau?

Thẩm Thiên Trường xuống xe, vốn cô định vào nhà luôn, nhưng rồi lại đột nhiên quay đầu.


Bất kể thế nào thì vẫn cám ơn anh, Phong Diệc Hành.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.