Chương 632: Sánh với đất trời
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1061 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Bởi vì trung tâm ở ngay cạnh khách sạn, vậy nên bọn họ đi bộ sang đó luôn.
Trên đường đi, bọn họ thu hút sự chú ý của không ít khách khứa 8của khách sạn.
Đến cửa trung tâm tổ chức đám cưới, Tống Ngưng Y và Thịnh Lam đã ăn mặc trang trọng đứng ở đó. Bọn họ tới từ sáng rồi, phụ3 trách tiếp đón khách khứa tới dự.
Trần Tử Nhiễm bĩu môi, ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được là anh ta thích cậu ấy chứ…
Cả đám ngồi một lát trong phòng nghỉ, nhân viên của trung tâm tới gõ cửa nói là cô dâu có thể xuất hiện được rồi.
Tống Ngưng Y và Thịnh Lam đi ra ngoài trước, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Sau đó, một giọng nói nghiêm trang chậm rãi vang lên:
Lục Chi Cửu, con có đồng ý lấy Thẩm Thiên Trường làm vợ, yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, bất kể nghèo khó, bệnh tật, cho đến tận khi an giấc ngàn thu hay không?
Anh cầm lấy tay cô:
Con đồng ý.
Mục sư lại quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường:
Thẩm Thiên Trường, có có đồng ý gả cho Lục Chi Cửu, yêu anh ấy, chung thủy với anh ấy, bất kể nghèo khó, bệnh tật, cho đến tận khi an giấc ngàn thu hay không?
Thế nhưng ông ấy không nhận được một câu trả lời khẳng định.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Thẩm Thiên Trường, chờ đợi đáp án của cô.
Trần Tử Nhiễm trùm khăn cô dâu lên cho Thẩm Thiên Trường rồi xách váy cô lên, hai người đi từ phòng nghỉ vào hội trường.
Mới vào trong hội trường, Thẩm Thiên Trường đã giật mình vì biển hoa màu xanh và trắng đan xen.
Màu sắc chủ điệu của hội trường là màu trắng, nhưng ở giữa lại được tô điểm bằng hoa màu xanh nước biển. Thời tiết hôm nay cũng đẹp, ánh nắng chiếu vào mặt kính trong suốt, cách đó không xa là đại dương xanh thẳm.
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, nhìn thấy Lê Tông Diệp xuất hiện ở cửa trung tâm. Anh ta mặc vest chỉnh tề, dáng đứng thẳng tắp.
Khóe miệng cô hơi cong lên:
Lâm Tông Diệp, cậu tới rồi à.
Thẩm Thiên Trường vẫn quen gọi anh ta là Lâm Tông Diệp.
Thẩm Thiên Trường mới chỉ nhìn thấy những thứ ấy trong mơ mà thôi.
Nhưng rồi, ánh mắt của cô lập tức nhìn chăm chú vào người đàn ông phía cuối biển hoa.
Anh đứng thẳng tắp ở nơi đó, xuyên qua khoảng không để nhìn cô. Tuy cách một tấm khăn trùm đầu, nhưng cô vẫn nhận ra rằng anh đã gầy đi rồi.
Thịnh Lam nhìn cô rồi nở nụ cười:
Váy cưới đẹp đó, người còn đẹp hơn.
Hiếm có quá nhỉ, rốt cuộc hôm nay cô cũng nói được 5một câu tiếng người.
Trần Tử Nhiễm nói chen vào.
Vì phòng ngừa bọn họ lại cãi nhau, Thẩm Thiên Trường đành phải
dằn mặt
trước.
Lúc này, trên cơ bản khách khứa đã có mặt đông đủ.
Ngoài họ hàng và bạn bè ra thì còn có nhân 9viên trong tập đoàn, vậy nên khách khứa khá đông.
Tống Ngưng Y mở to mắt nhìn Thẩm Thiên Trường:
Trời ạ, Thiên Trường, hôm nay cô… Đẹp q6uá!
Lê Tông Diệp nhìn cô, mỉm cười đáp lại:
Hôm nay cậu đẹp lắm.
Cám ơn.
Hai người chào hỏi xong thì vào trong trung tâm tổ chức đám cưới.
Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt nhìn cô ta:
Cô tuổi gì đòi biết. Anh ta là bạn cấp ba của Thiên Trường, còn thích Thiên Trường nhà bọn tôi nữa… A! Cậu đánh tớ làm gì?
Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ mặt lên án.
Nói lung tung nên phải đánh.
Thẩm Thiên Trường thản nhiên nói.
Tưởng tượng ra hình ảnh ấy, trái tim của Thẩm Thiên Trường bắt đầu đập loạn lên.
Cả đám đang định vào phòng nghỉ thì một tiếng gọi vang lên.
Thẩm Thiên Trường.
Nói trước nhé, hôm nay tôi kết hôn, tốt nhất hai người nói chuyện gây gổ với nhau ít thôi.
Chúng ta vào phòng nghỉ đi, lát nữa Tổng Giám đốc Lục tới rồi hãy ra.
Tống Ngưng Y nói.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, không biết hôm nay Lục Chi Cửu mặc quần áo màu trắng thì trông sẽ thế nào. Lúc chọn lễ phục, cô đã chọn màu trắng, bởi vì cô chưa thấy anh mặc bao giờ.
Cũng giống với lời thề mà anh đã chậm rãi nói bên tai cô trong đêm giao thừa.
Hôm nay, cô cũng đưa ra lời hứa như thế với anh.
Thời khắc ấy, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Mục sư đợi một lát rồi định lên tiếng hỏi lại lần nữa.
Thẩm Thiên Trường bỗng quay người sang, đôi mắt sáng quắc nhìn Lục Chi Cửu, sau đó, cô chậm rãi nói từng chữ một.
Kiếp này, Thẩm Thiên Trường đồng ý gả cho Lục Chi Cửu, vượt năm tháng, hưởng xuân thu, sánh với đất trời.
Thế là đôi chân cô cứ thế đi thẳng về phía anh, như thể đã mất kiểm soát.
Cô bước từng bước một lên thảm đỏ. Thời khắc ấy, khách khứa hai bên như dần lùi ra xa. Cô không nghe thấy tiếng nhạc, không nhìn thấy biển cả, trong mắt, trong lòng cô chỉ còn lại người đàn ông độc nhất vô nhị ấy.
Rốt cuộc cô cũng dừng lại trước mặt anh.
Người đang chỉnh đốn hệ thống giáo dục gần đây là anh ta hả?
Thịnh Lam hỏi một câu.
Ừm, là cậu ấy.
Sao cô lại quen biết nhiều nhân vật tầm cỡ như thế?
Cô nhìn thấy tia sáng kỳ lạ trong mắt Lục Chi Cửu, đó là tia sáng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Thế là cô cũng mỉm cười, như thể lúc này chỉ còn lại bọn họ, đến tận khi giọng nói của mục sư lại vang lên một lần nữa:
Xin mời cô dâu chú rể trao cho nhau một nụ hôn.
Lục Chi Cửu chậm rãi đưa tay vén khăn trùm đầu của Thẩm Thiên Trường lên, rốt cuộc anh cũng nhìn rõ khuôn mặt cô.
Đó là cô dâu đẹp nhất thế giới.
Sau đó anh mỉm cười, từ từ cúi đầu xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.