Chương 635: Chứng tỏ anh chưa hết thuốc chữa
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 958 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Đôi mắt của Lâm Uyển Hề lóe lên sự tàn độc:
Vì sao tôi phải nhận thua?
Lục Chi Thất thản nhiên mở miệng:
Tôi giả làm Tiểu Cửu ở 8bên cạnh cô non nửa năm, cô mới biết tôi là ai, nhưng Thẩm Thiên Trường chỉ cần vài phút.
Chú.
Phong Tri Ngộ là người cảm tính nhất trong nhà, nhìn Thẩm Thiên Trường, ông ấy nghĩ tới người anh cả mất sớm của mình, đôi mắt không khỏi đỏ lên.
Thẩm Thiên Trường, những gì mà cô nợ tôi, tôi nhất định sẽ bắt cô phải trả lại gấp trăm lần!
Thẩm Thiên Trường không biết mình đã ngủ bao lâu, đến khi cô tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại:
Em đi gặp họ thì anh có để em sang nước M không?
Phong Diệc Hành nhíu mày lại:
Không!
Đời người dài những mấy chục năm, nhưng Lục Chi Cửu chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Cô không biết liệu có phải sau này trong cái Cẩm Viên rộng lớn này chỉ còn một mình cô hay không.
Người ngồi ở giữa trung tâm là gia chủ của nhà họ Phong - Phong Dung Hải.
Năm nay Phong Dung Hải đã qua tuổi bảy mươi, râu tóc đã bạc phơ, mặc dù chống gậy, nhưng đôi mắt sáng quắc lại chứng tỏ đó là một ông lão thấu hiểu sự đời.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng tối tăm, tuy hơi lờ mờ, nhưng vẫn có thể phân biệt được đồ đạc.
Cô đứng lên đi tới trước cửa sổ, nhìn mấy ngọn đèn bắt muỗi trong vườn hoa.
Còn nhớ lúc mới tới đây là mùa hạ nóng bức, cô thường xuyên bị muỗi cắn.
Nơi này là Cẩm Viên của cô và Lục Chi Cửu.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, cô biết, đó không phải là người mà cô muốn gặp.
Phong Diệc Hành mở cửa bước vào.
Thẩm Thiên Trường không nói gì nữa, cô lại quay đầu đi, nhìn cây tùng già trong góc vườn hoa ngoài khung cửa sổ.
Sau khi gặp ông nội, anh sẽ nói cho em biết một vài chuyện về bố chúng ta.
Thực ra sau khi gặp Lục Chi Cửu, rất nhiều chuyện cô không muốn so đo tính toán nữa rồi. Vậy nên, cô còn hồ hởi lên kế hoạch đưa Lục Chi Cửu về nhà họ Phong.
Đôi mắt của Phong Diệc Hành hơi khựng lại:
Em không nhớ gì về chuyện lúc nhỏ hả?
Cho dù anh ấy không thuộc về tôi, vậy thì cũng không thuộc về con6 tiện nhân Thẩm Thiên Trường!
Lục Chi Thất nhìn Lâm Uyển Hề, lúc trước anh cảm thấy người phụ nữ này thông minh cứng cỏi, có lẽ v5ào giây phút nào đó ở bên nhau, anh đã từng rung động, nhưng bây giờ nhìn lại, đúng là anh đã đánh giá cao về cô ta rồi. Nói đi nói lại thì chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn và cố chấp mà thôi.
Vẻ mặt của Phong Dung Hải khá nghiêm túc, ông hài lòng vuốt râu rồi đáp lại một tiếng.
Gọi Phong Dung Hải xong, Thẩm Thiên Trường lại quay đầu nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh Phong Dung Hải, đó là con trai của Phong Dung Hải - Phong Tri Ngộ.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng, chậm rãi đi xuống dưới tầng.
Trong phòng khách, ngoài Phong Diệc Hành ra thì còn năm người nữa.
Ừm, tất cả những chuyện trước khi được nhận nuôi đều đã quên rồi.
Đợi đến khi anh nói chuyện của bố cho em biết, em sẽ hiểu vì sao anh không cho em đi nước M.
Kế đó là con trai con gái của Phong Tri Ngộ - Phong Phi Dịch và Phong Phi Nhứ.
Thẩm Thiên Trường chào hỏi từng người một.
Đèn phòng được bật lên, Thẩm Thiên Trường đứng trước cửa sổ, không hề quay đầu lại.
Phi Linh, ông nội và chú tới rồi, em đi gặp họ đi.
Lục Chi Thất không nói gì nữa, anh xoay người vào xe, sau đó lái xe đi lướt qua bên cạnh Lâm Uyển Hề.
Lâm Uyển Hề đứng im tại chỗ, bàn tay siết chặt, cơ thể cũng không nhịn được run rẩy.
Thẩm Thiên Trường đi tới trước mặt Phong Dung Hải:
Ông nội.
Cô gọi tiếng ông nội này mà không mang theo bất cứ một tình cảm nào. Đối với cô, nhà họ Phong thực sự rất xa lạ.
Như bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt của 3Lâm Uyển Hề cứng đờ lại, cô ta cắn răng nói:
Nếu tôi có thể sống chung với Lục Chi Cửu thì sao tôi lại không nhận ra được?!
Lâm9 Uyển Hề, cần gì phải tự dối lòng. Tiểu Cửu không thuộc về cô.
Thẩm Thiên Trường nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng:
Chẳng phải em bị mọi người vứt bỏ đấy thôi?
Nếu không, với năng lực của nhà họ Phong, sao bọn họ lại không tìm được cô trong suốt bao năm như thế.
Cô nhìn Tần Phong, Tần Phong cũng nhìn cô.
Vậy nên, Tần Phong ở đây làm gì?
Dứt lời, Phong Diệc Hành xoay người ra khỏi phòng.
Một lát sau, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng xoay người lại. Thời khắc sắp bước ra khỏi phòng, cô lại quay trở về, thay một bộ quần áo chỉnh tề.
Cô chú ý thấy người nhà họ Phong đều có cặp mắt màu hổ phách nhạt giống Phong Dung Hải, như một dấu hiệu nhận biết đặc biệt, chỉ ngoại trừ một mình cô.
Nói chính xác ra thì ở đây chỉ có cô và một người nữa không giống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.