• 3,543

Chương 674: Bỏ trốn (1)


Lục Chi Thất đã giải mã ra nội dung mà Phong Diệc Hành gửi lại.

Đáp án của câu thứ nhất hoàn toàn nằm trong dự liệu của T8hẩm Thiên Trường.

Owen hẹn gặp Lục Chi Cửu vào hai ngày sau, bảo Lục Chi Cửu một mình tới đây, dùng cả phe phản đối để đ3ổi lại Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Thất.
Đối với bọn họ, đây là một cục diện bế tắc, vậy nên cô mới đưa ra câu hỏi thứ hai.
Chờ ở đây chỉ có đường chết, chi bằng chủ động bỏ trốn, may ra còn có một đường sống.
Vị trí phòng thủ yếu nhất của Owen là khe núi Thule ở phía đông bắc cách biệt thự khoảng mười ki lô mét.
Người áo đen im lặng, dường như đang suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này.

Chúng ta không có thời gian. Nếu ngày mai Simon đến dây thì chúng ta sẽ không có cơ hội nữa đâu!

Thẩm Thiên Trường vừa dứt lời thì cũng tới nhà vệ sinh, người áo đen đặt Thẩm Thiên Trường xuống rồi xoay người ra ngoài.
Nếu Lục Chi Cửu không tới, hôm sau ông ta sẽ sai người đưa thi thể của Thẩm Th9iên Trường và Lục Chi Thất tới phe phản đối.
Đọc được phần ấy, Thẩm Thiên Trường không khỏi cười lạnh trong lòng. Vậy sa6u khi trao đổi thì sao? Lục Chi Cửu không còn phe phản đối, cho dù năng lực cá nhân của anh rất mạnh và may mắn trốn thoát thì l5iệu có chống lại được thế lực của phe bảo thủ hay không?
Hay là lại phải giống như Lục Chi Thất, sống một cuộc sống trốn chui trốn lủi, nay đây mai đó?

E là không được, nơi này chỉ có tôi.
Người áo đen đáp lời.
Ý của anh ta là, nơi này chỉ có một mình anh ta là người của phe phản đối.
Thẩm Thiên Trường tiếp tục há miệng, muốn thuyết phục anh ta:
Chúng ta có thể trốn thoát từ khe núi Thule ở phía đông bắc, nếu ngồi chờ chết thì toàn bộ phe phản đối sẽ tiêu mất!

Khe núi Thule là vị trí phòng thủ yếu nhất trong phạm vi mà Owen kiểm soát, còn trong căn biệt thự này, nơi canh gác sơ sài nhất chính là phòng ăn.
Bọn họ vừa ra ngoài thì Lục Chi Thất cũng bước ra.
Nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, anh ấy lập tức hiểu ra cô định làm gì.
Người áo đen nhìn mắt cá chân cô, quay lưng lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường ngả vào lưng anh ta, người áo đen cõng cô lên.

Anh có thể đưa chúng tôi đi được không?
Thẩm Thiên Trường kề vào tai anh ta rồi hỏi nhỏ.
Trong lòng anh ta, ngài Simon chẳng khác nào một vị thần, thần thì làm sao mà chết được.

Anh ấy sẽ chết! Bởi vì Owen đã dùng tôi và Lục Chi Thất làm con tin, bảo Simon ngày mai phải tới gặp ông ta. Tự anh nghĩ đi, nếu một mình anh ấy tới đây thì hậu quả sẽ là gì? Anh ấy không chỉ chết, mà tất cả người trong phe phản đối sẽ bị phe bảo thủ khống chế. Chẳng phải các anh muốn sống cuộc sống của một người bình thường sao? Tại sao lại hy sinh nhiều người như thế chỉ vì một mình tôi cơ chứ?

Tại sao lại vì một người không đáng là gì như cô mà hy sinh cả cuộc đời của Lục Chi Cửu?
Thẩm Thiên Trường ngồi dậy khỏi giường, hô to với bên ngoài:
Có ai không? Tới đây!

Một lát sau, người áo đen kia mở cửa bước vào.

Cõng tôi vào nhà vệ sinh.

Địa thế ở nơi đó hiểm trở nên chỉ có ba người thay phiên canh gác. Bởi vì nằm trên cao nên dễ thủ khó công, mặc dù là nơi phòng thủ yếu nhất, nhưng đồng thời cũng là vị trí khó tấn công nhất.
Cuối cùng Phong Diệc Hành còn bổ sung thêm một câu: Trước khi gặp được Lục Chi Cửu, không nên tự ý hành động.
Thẩm Thiên Trường hiểu ý của Phong Diệc Hành. Cô và Lục Chi Thất tay không tấc sắt, bất kể làm gì cũng quá nguy hiểm.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng nghe thấy câu trả lời mà mình muốn.
Sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, tới tận khi bầu trời ngoài cửa sổ dần tối đi.
Chỉ có điều tối nay trăng rất sáng, đứng ở trong phòng, Thẩm Thiên Trường loáng thoáng nhìn thấy dãy núi phía xa xa.
Cô chỉ lau qua mặt, đợi thêm một lát rồi lại gọi người áo đen vào.
Người áo đen lại cõng cô về phòng.

Tối nay tôi sẽ giúp các cô bỏ trốn.

Điều mà anh nên làm lúc này là dẫn dắt phe phản đối mà chẳng cần kiêng kỵ điều gì, lật đổ căn cứ hoàn toàn, sau đó sống một cuộc sống tự do thoải mái.
Người áo đen nhíu mày lại, dường như đã hơi dao động:
Nhưng tỉ lệ chúng ta thành công trốn thoát chỉ có ba mươi phần trăm.


Khe núi Thule có ba đội thay nhau canh gác, hôm nay anh hãy nghĩ cách để tìm hiểu thời gian thay ca của bọn họ, chúng ta sẽ ra ngoài nhân lúc bọn họ thay ca, tỉ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều.

Sắc mặt của Lục Chi Thất trở nên khó coi, anh nhìn người áo đen bên cạnh Thẩm Thiên Trường:
Thẩm Thiên Trường, cứ ở lại đây, bọn anh đã lên kế hoạch hết rồi, ngày mai Tiểu Cửu sẽ cứu em ra!

Hiển nhiên là Lục Chi Thất biết người áo đen này.
Nhưng Thẩm Thiên Trường lại lắc đầu:
Anh Bảy, em không chờ tới lúc Lục Chi Cửu tới đâu!

Cô ăn sáng trong phòng, sau đó lại về giường nằm, nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi.

Cộc cộc cộc…

Rốt cộc tiếng gõ cửa cũng vang lên.
Thẩm Thiên Trường không nói gì cả, cô cố nén cơn đau trên chân, gần như là xông thẳng ra cửa.

Đi từ chỗ nào?


Cửa sau phòng ăn.

Thẩm Thiên Trường lập tức mở mắt ra, người áo đen đang đứng ở cửa.

Chúng ta chỉ có năm phút.

Năm phút để rời khỏi căn biệt thự này.
Thẩm Thiên Trường biết rất rõ, thứ mà Owen muốn nhất là mạng của Lục Chi Cửu.
Mà cô cũng dám khẳng định rằng mạng của cô chính là thứ khiến Lâm Uyển Hề đánh đổi cả thể xác để đạt được.
Bây giờ cô và Lục Chi Thất đang bị bắt, tay không tấc sắt, căn bản không có sức phản kháng.
Gần như là không do dự gì cả, Thẩm Thiên Trường nhanh chóng quyết định sẽ chạy trốn khỏi đây qua khe núi Thule, trước khi Lục Chi Cửu tới điểm hẹn.
Cô đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu.
Cho dù đã bỏ trốn được một tiếng, Lâm Uyển Hề vẫn bị bắt về, cô không dám chắc tỉ lệ thành công của bọn họ lớn nhường nào, sau một hồi cân nhắc, trong lòng cô đã có kế hoạch.
Cô cũng biết xét theo một mức độ nào đó, Lục Chi Cửu chỉ muốn bảo vệ một mình cô mà thôi.
Nhưng sau khi gặp được thì sao? Người gặp nguy hiểm sẽ biến thành Lục Chi Cửu.
Mặc dù khe núi Thule rất khó tấn công, nhưng bởi vì là nơi phòng thủ yếu nhất nên sẽ là một sự lựa chọn tốt để bỏ trốn.
Lục Chi Thất cắn răng, rốt cuộc cô gái này có biết mình đang làm gì không hả?! Bọn họ hao tâm tổn trí muốn bảo vệ cô, còn cô thì lại muốn ăn đạn à?

Thẩm Thiên Trường, em có biết bây giờ ra ngoài thì sẽ nguy hiểm đến mức nào không?


Biết.

Thân thể của người áo đen hơi khựng lại:
Nhiệm vụ mà ngài Simon giao cho tôi là bảo vệ cô an toàn trước khi ngài ấy tới.

Thẩm Thiên Trường hơi sốt sắng:
Anh có tin không, nếu anh bảo vệ tôi an toàn thì ngài Simon sẽ chết.


Ngài Simon sẽ không chết.

Sáng hôm sau, Thẩm Thiên Trường vẫn thức dậy như bình thường.
Mắt cá chân cô sưng to hơn cả hôm qua, đồng thời cũng đau hơn nhiều.
Hết ngày hôm nay là sẽ tới ngày Lục Chi Cửu tới gặp Owen, cô không thể chờ đợi thêm được nữa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô cho phép bọn họ hy sinh bản thân để bảo vệ cô.

Thẩm Thiên Trường quay sang người áo đen:
Nếu anh có thể liên lạc được với Lục Chi Cửu thì hãy nói với anh ấy là chỉ được tới ngoài khe núi Thule chờ tôi, còn không thì anh ấy không cần tới, bởi vì tôi sẽ tự sát trước khi anh ấy tới đây!


Tóm lại, cô tuyệt đối không cho phép Lục Chi Cửu vì cô mà dấn thân vào nguy hiểm như mười sáu năm trước. Kể từ sai lầm mười sáu năm trước, cả đời này cô cũng không trả được những gì mắc nợ anh.

Lục Chi Thất siết chặt nắm đấm:
Thẩm Thiên Trường!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.