• 3,543

Chương 685: Ngoại truyện 1


Đối diện với cô là vẻ mặt mỉm cười của bà Nguyễn - vị
mẫu thân
vĩ đại của cô.

Biểu cảm của anh trai cô Trần Tử Mặ8c thì giống hệt với ông già bên cạnh, phải nói là âm trầm tột độ.

Từ nhỏ đến lớn, Trần Tử Nhiễm từng bị xử tội côn3g khai quá nhiều lần rồi, tình huống như vậy cũng không có gì để ngạc nhiên.

Bà không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi!
Trần Bạc Hiên lườm Nguyễn Diệc Thanh một cái.
Nguyễn Diệc Thanh nhún vai, vừa rồi trách bà không nói gì, bây giờ lại chê bà lắm mồm.

Con gái nhà họ Trần không có cái gì gọi là không sánh bằng hết. Cho dù nhà họ Phong có là danh gia vọng tộc thì cũng phải xem Trần Bạc Hiên này có chịu để con gái đâm đầu vào đó không! Ngày mai bố sẽ đi tìm ông cụ Phong nói cho ra lẽ, quả thực là làm xằng làm bậy!


Cô lập tức đi quỳ từ đường cho tôi, không có lệnh của tôi thì không được phép ra ngoài!
Trần Bạc Hiên ôm lồng ngực quặn đau vì quá tức giận.

Bắt con quỳ từ đường cũng được, nhưng không có lệnh của con, không ai được đi hủy bỏ hôn ước hết!

Dứt lời, Trần Tử Nhiễm xoay người đi ra ngoài.
Suy nghĩ của Nguyễn Diệc Thanh về chuyện của Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành rất đơn giản, chỉ cần Trần Tử Nhiễm thích là được, cho dù sau này không chung sống với nhau được thì vẫn có thể về nhà họ Trần, con gái của bà tuyệt đối sẽ không phải người bị trói buộc bởi hôn nhân.
Điều khiến bà chướng tai gai mắt nhất là cái giọng điệu
con gái kết hôn rồi đồng nghĩa với việc bị rớt giá
.
Trên cơ sở của sự lương thiện, tôn chỉ giáo dục của bà với Trần Tử Nhiễm từ nhỏ đến giờ là sống thật thoải mái, vui vẻ.
Nguyễn Diệc Thanh vỗ nhẹ vào lưng Trần Bạc Hiên để xoa dịu cơn tức của ông:
Nhà họ Phong cũng không đáng sợ như những gì ông nói đâu. Con gái lớn rồi, có quyết định của riêng mình, hơn nữa trông Phong Diệc Hành cũng không giống kiểu người lăng nhăng, chưa hẳn là Tiểu Nhiễm sẽ chịu thiệt.

Trần Bạc Hiên hừ lạnh một tiếng:
Không chịu thiệt? Ở cái nơi toàn là cáo già như gia đình họ, với tính cách vô tâm vô tính của con gái bà, bà có chắc là nó sống nổi không?! Đừng nói là nó, năm đó lúc bố tôi còn sống, bảo bà đi ăn cơm xã giao với đám quý bà khác, chẳng phải bà cũng đứng ngồi không yên đấy thôi? Bà bảo xem, nó mà tới đó có khi không quá một năm là sẽ trầm cảm mất!


Trần Bạc Hiên, ông cứ luôn miệng con gái tôi con gái tôi, làm như một mình tôi sinh ra nó vậy. Chẳng phải do chính ông nuông chiều nên mới tạo thành cái tính cách ngỗ ngược ngang bướng của nó sao?! Vả lại, nó tới nhà họ Phong thì đã sao, nhân cơ hội rèn luyện thôi. Bây giờ kết hôn rồi ly hôn cũng là điều bình thường, không sống nổi thì ly hôn là được, ông đừng có áp đặt cái tư tưởng gia trưởng độc đoán của mình lên phụ nữ chúng tôi!

Nghe Trần Bạc Hiên nói vậy, Trần Tử Nhiễm sốt sắng đứng bật dậy:
Ai nói là con làm xằng làm bậy, con muốn kết hôn với Phong Diệc Hành, không ai cản được hết!

Nhìn dáng vẻ
ta là thứ hai, không ai là thứ nhất
của Trần Tử Nhiễm, Nguyễn Diệc Thanh không khỏi nhướng lông mày lên. Bà là người hiểu rõ con gái mình nhất, đã quyết định rồi thì tám con ngựa cũng không kéo lại được.
Nhưng trong cái nhìn của Trần Tử Mặc, dáng vẻ này của Trần Tử Nhiễm rõ ràng là đang xả thân vì nghĩa lớn…

Bà nói cái gì thế hả, cái gì gọi là tôi áp đặt tư tưởng gia trưởng độc đoán lên mẹ con bà? Có ai làm mẹ lại rủa con ly hôn như bà không hả?!


Trần Bạc Hiên, ông đừng có xuyên tạc ý tôi…

Thấy bố mẹ mình bắt đầu cãi vã, Trần Tử Mặc lẳng lặng đứng lên, chuẩn bị rời xa
chiến trường’.

Bọn em yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, không được sao?

Trần Tử Mặc cười lạnh:
Trước kia em cũng yêu từ cái nhìn đầu tiên nhiều phết mà, sao không thấy ai tới nhà cầu hôn?

Trần Bạc Hiên trợn tròn mắt nhìn Trần Tử Mặc, hóa ra không chỉ có một người thôi à?
Tuy rằng không hiểu biết quá nhiều về nhà họ Phong, nhưng tiếng tăm của Phong Dung Hải - Bộ trưởng Bộ Kinh tế nhiệm kỳ trước, thực sự là quá vang dội, không thể có chuyện Trần Bạc Hiên không biết được.
Lúc còn sống, mặc dù ông cụ Trần là đầu bếp trưởng trong các bữa tiệc cấp quốc gia, nhưng sau khi ông cụ qua đời, Trần Bạc Hiên chỉ chuyên tâm kinh doanh sản nghiệp ẩm thực của nhà mình, chủ động rời xa các mối quan hệ chốn quan trường.
Một là bởi vì các quan chức chú trọng quá nhiều điều, Trần Bạc Hiên không thích xã giao rồi lựa chọn phe phái này kia, hai là bởi vì ông ấy không muốn con mình từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh phức tạp ấy.

Con…

Trần Bạc Hiên tức đến mức sắp ngất xỉu luôn rồi, chỉ có thể quay đầu nhìn Nguyễn Diệc Thanh:
Bà nói gì đi chứ, không giáo dục là nó làm loạn bây giờ!

Lúc này nụ cười trên mặt Nguyễn Diệc Thanh mới tắt ngấm, bà ấy chậm rãi lên tiếng:
Ngồi xuống đi đã, nói thật ra cho bố con nghe.

Trần Bạc Hiên bỗng đập tay lên bàn, tức đến mức đôi mắt đỏ ngầu.
Ông ấy nhìn Trần Tử Nhiễm, nhưng mãi mà không nói ra được một câu nói nặng nào.
Cuối cùng Trần Tử Mặc vẫn phải lên tiếng:
Em không định giải thích xem gia đình họ là như thế nào sao?

Nửa tiếng trước, Phong Diệc Hành dẫn người nhà họ Phong tới biệt thự nhà họ Trần.
Nhìn theo bóng lưng cô, Trần Bạc Hiên tức nổ phổi, ông quay đầu nhìn Trần Tử Mặc ở bên cạnh.

Nhìn đi, anh dạy nó kiểu gì thế hả? Anh cũng đi quỳ cho tôi!

Trần Tử Mặc cạn lời, Trần Tử Nhiễm là một người trưởng thành, chẳng lẽ anh còn có thể lắp camera giám sát cô 24/24 được sao?
Trần Tử Nhiễm nhìn Trần Tử Mặc mà muốn lao lên đánh người, có biết dùng từ không vậy hả? Cái gì gọi là
gian díu
?

Em là bạn thân của Thiên Trường, Phong Diệc Hành là anh trai của cậu ấy, em biết anh ấy có gì là lạ sao?


Lúc trước Thẩm Thiên Trường cũng không biết mình là người nhà họ Phong, hai đứa mới quen nhau bao lâu mà đã đòi kết hôn rồi?
Trần Tử Mặc nói trúng tim đen.

Phong Diệc Hành có quyền có tiền có tướng mạo, chẳng lẽ mọi người còn không vừa ý sao?

Nguyễn Diệc Thanh cầm chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm:
Nếu so với nhà họ Phong thì quả thực là nhà họ Trần chúng ta không sánh bằng.

Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt, thế là được rồi còn gì nữa.
Nghĩ tới chuyện Phong Dung Hải và Phong Tri Ngộ cứ luôn miệng gọi mình là ông thông gia, còn mình thì chỉ có thể vờ như không có chuyện gì, Trần Bạc Hiên lại giận tím mặt.

Ai đồng ý cuộc hôn nhân giữa con và Phong Diệc Hành?!
Trần Bạc Hiên nghiêm giọng quát.

Hôn nhân của con thì đương nhiên là do chính miệng con đồng ý rồi.

Trần Tử Nhiễm hít sâu một hơi, quay trở về xô pha.

Còn gì muốn hỏi nữa ạ?


Hai đứa biết nhau khi nào? Sao lại gian díu với nhau?

Vậy nên cho dù có nằm mơ thì ông ấy cũng không ngờ được rằng cô con gái mà mình yêu thương chiều chuộng hai mươi mấy năm lại dính dáng tới con cháu nhà quan!
Trần Tử Nhiễm thờ ơ nhún vai:
Giải thích cái gì? Chẳng phải vừa rồi bọn họ đã nói rõ với mọi người rồi sao?

Dù sao cũng chỉ có một đề tài, đó là Phong Diệc Hành muốn cưới Trần Tử Nhiễm.
Thấy bọn họ không nói năng gì, Trần T9ử Nhiễm đứng lên, chuẩn bị đi lên lầu.

Đứng lại!
Tằng Tụng Hoa nghiêm khắc quát lớn.
Trần Tử Nhiễm không6 khỏi quay đầu lại:
Còn chuyện gì nữa ạ?

Nhưng anh vừa xoay người đi thì lại bị bọn họ đồng thanh gọi lại.


Đứng lại!


Trần Tử Mặc quay đầu lại nhìn.


Còn không mau đi quỳ từ đường!


Cả hai đồng thanh nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.