Chương 687: Cớ sao nhiễm phong trần (3)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1491 chữ
- 2022-02-19 04:15:13
Vì sao phải đưa anh ra ngoài?
Ông ngoại tôi tới rồi, nếu anh không muốn bị đánh gãy chân thì cách nhà tôi xa ra một chút!
Dứt lời,8 Trần Tử Nhiễm buông anh ra, cúi người rón rén bước tới cửa, khi đã chắc chắn là không có ai mới định mở cửa ra.
Nhất là ông cụ Nguyễn, ông ấy giật mình, vội vàng tiếp lời:
Ông Phong, ông nói gì thế, cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, làm gì có chuyện ai có lỗi với ai. Chỉ có điều thanh niên bây giờ xốc nổi lắm, vẫn nên tiếp xúc tìm hiểu nhiều thì hơn.
Trần Tử Nhiễm nhìn ông ngoại mình, cô thề, cô sống hai mươi mấy năm rồi, chưa bao giờ thấy ông ấy khách khí với ai như thế.
Tất cả tiết lộ một tin tức cho cô, đó chính là nhà họ Phong còn khó chơi hơn trong sự tưởng tượng của cô.
Dứt lời, Trần Tử Nhiễm tắt điện thoại cái rụp.
Không bao lâu sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn màn hình hiển thị là Phong Diệc Hành gọi tới, cô chặn số của anh luôn.
Dứt lời, anh trịnh trọng cúi đầu với Trần Bạc Hiên và Nguyễn Diệc Thanh.
Anh đang cầm tay Trần Tử Nhiễm, nên cô cũng chỉ có thể cúi đầu xuống theo anh.
Nhìn dáng vẻ cung kính của bọn họ, một lát sau, Trần Bạc Hiên thở dài một hơi, đứng lên vung tay bỏ đi.
Ông cụ Phong bưng chén trà trong tay lên:
Diệc Hành, cháu giải thích với ông ngoại Nguyễn đi.
Phong Diệc Hành mỉm cười:
Mấy tháng trước, cháu tới thành phố Vân tìm kiếm người em gái mất tích tên là Phong Phi Linh. Cô Trần là bạn tốt của em gái cháu, bọn cháu yêu ngay ngay từ cái nhìn đầu tiên, đều cảm thấy thích hợp làm bạn đời của nhau. Vậy nên lần này cháu đưa ông nội tới để sắp đặt hôn sự cho bọn cháu.
Cậu của Trần Tử Nhiễm lên tiếng:
Chúng tôi cũng thấu hiểu tình yêu sét đánh của thanh niên thời nay, nhưng nếu sắp đặt hôn sự ngay bây giờ thì nhanh quá rồi.
Anh tới đây với ông nội, phải đợi ông mới về.
Cái gì?!!!!
Trong phòng 6khách của biệt thự nhà họ Trần.
Phong Diệc Hành, vừa rồi Trần Tử Mặc nói với tôi ngày kết hôn là vào tháng sau, có nghĩa là sao hả?
Ngoài tháng sau ra thì những tháng còn lại anh rất bận.
Trần Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng. Cô hiểu rồi, kết hôn cũng phải lừa thời gian của anh ta, dựa vào đâu cơ chứ!
Sắc mặt của Phong Diệc Hành rất thản nhiên, không nhìn ra được tâm trạng của anh là gì.
Trần Tử Nhiễm giả vờ mỉm cười, nhưng trong lòng thì… chơi vơi giữa biển cả tuyệt vọng.
Ông Phong, hai đứa nó…
Ông cụ Nguyễn mở miệng trước.
Trần Tử Nhiễm ném đũa xông ra khỏi biệt thự.
Mẹ kiếp, tháng này cô muốn giết người bao lần rồi.
Vốn cô định tới khách sạn mà Phong Diệc Hành ở, nhưng nghĩ tới chuyện ông cụ Phong cũng ở đó nên đành phải kìm nén cơn tức trong lòng.
Tất cả mọi người nhìn về phía ông ấy.
Ông Nguyễn này, nhà họ Phong có lỗi với ông.
Những người có mặt ở đây đều biết rõ thân phận của ông cụ Phong, một người có quyền có thế bỗng nói ra một câu như thế, khiến ai nấy đều ngơ ngác không hiểu gì.
Người nhà họ Nguyễn và nhà họ Phong cùng ăn cơm trưa với nhau, nhưng bởi vì tức đến mức lên cơn đau tim nên Trần Bạc Hiên không tới.
Chỉ có điều, lúc này ông cụ Nguyễn và ông cụ Phong đã bắt đầu gọi nhau là thông gia rồi.
Trần Tử Nhiễm ăn cơm mà chẳng nuốt trôi, cứ ngẩn ngơ suốt cả bữa.
Dì Hai của Trần Tử Nhiễm cũng hùa theo:
Đúng thế, cứ tìm hiểu một thời gian xem sao rồi quyết định cũng không muộn mà.
Ông cụ Nguyễn vuốt râu tán thành.
Trần Bạc Hiên thì gật đầu như giã tỏi.
Cô con gái mà ông ấy vất vả nuôi lớn cứ thế bị người ta…
Phong Diệc Hành bỗng đứng lên, cầm tay Trần Tử Nhiễm đi tới trước mặt Trần Bạc Hiên và Nguyễn Diệc Thanh.
Thưa hai bác, cháu thật lòng muốn cưới con gái hai bác làm vợ. Hơn nữa cháu có thể hứa rằng, đời này ngoài cô ấy ra cháu sẽ không dính dáng đến một người phụ nữ nào khác nữa. Cháu sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho cô ấy, mong hai bác hãy yên tâm giao cô ấy cho cháu.
Nhìn sang Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành, một người đỏ mặt đến tận cổ, một người đỏ cả mang tai.
Trần Tử Nhiễm tức đến mức sắp hộc máu luôn rồi. Cô siết chặt nắm đấm, chỉ muốn đánh cho Phong Diệc Hành một trận ra ngô ra khoai. Ngay cả chuyện này mà cũng nói ra, rốt cuộc người đàn ông này có biết xấu hổ không vậy hả?
Trong số những người ở đây, đám họ hàng lúng túng ra mặt, Trần Bạc Hiên thì suýt bóp nát bàn tay.
Trần Tử Nhiễm, anh không th3ể đi được.
Trần Tử Nhiễm thót tim, quay đầu nhìn người đàn ông đang ở ngay trước mắt mình.
Cô hạ thấp giọng nói:
Anh đi theo làm gì9, chẳng phải tôi bảo anh đợi tôi lái xe tới sao?!
Cô gọi vào số điện thoại của Phong Diệc Hành.
A lô.
Giọng nói của anh rất êm tai, nhưng Trần Tử Nhiễm chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức.
Hành động ấy chứng tỏ ông ấy không thể ngăn cản cuộc hôn nhân này được nữa rồi.
Nhìn theo bóng lưng của bố mình, đôi mắt của Trần Tử Nhiễm đỏ lên, cô cảm thấy mình chẳng có lỗi với ai cả, ngoại trừ ông già nhà mình.
Cô căm tức nhìn Phong Diệc Hành, tốt nhất đừng để cô bắt được nhược điểm gì, nếu không, cô nhất định sẽ không tha cho anh ta!
Ông cụ Phong lắc đầu:
Tôi hiểu những gì ông nói. Chỉ có điều, thằng cháu bất hiếu này của tôi chưa được sự đồng ý của người lớn mà đã tự ý trao thân gửi phận với cô Trần, nhà họ Phong nhất định phải chịu trách nhiệm.
Trao thân gửi phận???
Tất cả mọi người khiếp sợ vì câu nói này của ông cụ Phong.
Ông cụ Phong và ông cụ Nguyễn ngồi trên vị trí cao nhất.
Bên cạnh là bố mẹ Trần Tử Nhiễm và các cậu c5ác dì tới từ thành phố Hải.
Ở phía đối diện, Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành ngồi cạnh nhau.
Lúc này Trần Tử Nhiễm cũng phát hiện ra rồi, tuy rằng trông bề ngoài thì có vẻ như bà Nguyễn không nghiêng về phía ai, nhưng trên thực tế vẫn giúp chồng mình, hôm nay gọi họ hàng từ thành phố Hải tới cốt là để ngăn cản cuộc hôn nhân này.
Nếu thực sự có cách khác, thực ra cô cũng không muốn gả cho Phong Diệc Hành, nhưng Phong Diệc Hành nắm thóp cô, cô đành phải nghe theo.
Haizz…
Ông cụ Phong bỗng thở dài một hơi.
Cơm nước xong xuôi và tiễn nhà họ Phong ra về, cô về phòng mình ngủ một giấc, đến khi thức dậy thì đã là buổi tối rồi.
Bụng đói sục sôi, Trần Tử Nhiễm đi xuống lầu, Trần Tử Mặc đang ăn cơm một mình trong phòng ăn.
Trần Tử Nhiễm bước tới, kéo ghế ra ngồi xuống, cầm bát cầm đũa lên.
Nghe nói đã chọn ngày kết hôn rồi hả?
Trần Tử Nhiễm suýt thì cắn vào lưỡi:
Ngày kết hôn gì?
Dì hai nói chiều nay nhà họ Phong đã chọn ngày rồi, bọn họ nói rằng tháng sau có ngày đẹp…
Tháng sau tôi không kết hôn!
Trần Tử Nhiễm, hôm nay hai gia đình chúng ta đã đồng ý rồi, hôn lễ chỉ là nghi tức thôi, cử hành vào lúc nào thì có gì khác nhau?
Đâu phải tôi van xin được gả cho anh, anh thích lấy ai thì đi mà lấy người đó, bà đây không thèm!
Ở đầu bên kia điện thoại, Phong Diệc Hành tức đến mức sắc mặt đen kịt lại, gọi lại thì đầu bên kia đang bận.
Vưu Thương đứng bên cạnh, không dám thở mạnh cái nào. Với tình hình này của bọn họ, anh ta cũng không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào nữa.
Mười phút sau, Phong Diệc Hành lại lấy điện thoại ra, gọi vào số của Trần Tử Nhiễm, nhưng đường dây vẫn đang bận.
Đưa điện thoại của cậu cho tôi.
Phong Diệc Hành mở miệng nói.
Vưu Thương đưa điện thoại của mình cho anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.