• 1,113

Chương 705: Cớ sao nhiễm phong trần (15)


Cô ra khỏi phòng ngủ, Phong Diệc Hành nhìn bộ quần áo trên người cô, trong mắt hiện lên nét hài lòng.

Bọn họ đang8 định ra khỏi căn hộ thì Trần Tử Nhiễm lại gọi anh lại:
Phong Diệc Hành, đợi đã, bảo Vưu Thương mang va li của tôi lên 3đây.

Dù sao cô cũng có tiền, có thể mua mới mà.
Trần Tử Nhiễm ôm năm hộp quà đứng lên, cả người sắp bị che khuất hết rồi.
Phong Diệc Hành nhíu mày lại:
Sao phải mang va li lên?

Trần Tử Nhiễm nhìn anh như nhìn một kẻ th9iểu năng:
Bởi vì trong đó toàn là đồ của tôi mà, lấy luôn lên đây, đỡ phải đi một chuyến nữa.

Phong Diệc Hành dẫn Trần Tử Nhiễm tới, cung kính cúi đầu:
Ông nội.

Phong Dung Hải đặt thứ đồ trong tay xuống, ngước mắt nhìn bọn họ:
Ừm, tới rồi à.

Đau lắm đấy anh hai!
Phong Diệc Hành nhìn cô, bỗng cong môi cười một tiếng.
Cô liếc nhìn anh, dù thế nào cũng là ông nội mình mà, có đáng sợ như thế không?
Cô bước tới, tươi cười ngọt ngào:
Ông nội, lúc ở thành phố Vân, cháu tình cờ mua được một miếng ngọc ở cửa hàng đá quý, bởi vì ông chủ nói nó là ngọc Ninh Hoàng có nguồn gốc từ thành phố Yên, là nguyên liệu điêu khắc tốt nhất. Cháu không phải người trong nghề, nhưng cháu nghe nói ông rành về chạm khắc ngọc, vậy nên đã mang tới đây, không biết ông có thể kiểm nghiệm giúp cháu được không?

Trần Tử Nhiễm không phải người chưa trải đời, nhưng diện tích phòng khách nhà họ Phong thật sự rất lớn, cô cảm thấy tổ chức một buổi vũ hội ở đây cũng được ấy chứ!
Phong Diệc Hành đặt mấy hộp quà lên bàn:
Hộp nào là tặng ông nội?

Trước khi rời khỏi thành phố Vân, Trần Tử Mặc đã nhét vào va li của cô, nói là quà mà bà Nguyễn dặn phải tặng cho nhà họ Phong.
Va li của Trần Tử Nhiễm không chứa hết được, cô lại không muốn mang chiếc va li lớn cồng kềnh, bèn lấy hết quần áo ra để có chỗ đặt quà.

Ồ…

Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng cảm thấy đau, cô ôm trán, trừng mắt nhìn anh:
Anh bị ngáo à, cốc đầu tôi làm gì!

Phong Diệc Hành vươn tay ra cầm giúp cô, sau đó xoay người bước vào cửa.
Đi được vài bước, cảm nhận thấy không ai đi theo, anh xoay người lại, nhíu mày nhìn Trần Tử Nhiễm khi cô vẫn đứng im tại chỗ.
Trần Tử Nhiễm ôm hộp quà đứng đó, đôi mắt của ông nội Phong Diệc Hành cũng có màu hổ phách nhạt như của anh, có thể là bởi vì ngồi ở địa vị cao lâu năm nên mỗi khi nhìn người khác luốn khiến người ta sinh ra cảm giác uy nghiêm.
Không biết vì sao, Trần Tử Nhiễm cảm thấy lúc này Phong Diệc Hành rất… dè dặt.

Đi một chuyến n6ữa?


Đúng thế, chẳng phải sau này sẽ ở đây sao? Để luôn đồ ở đây đi, nhưng tôi nói trước với anh đấy nhé, giườn5g của anh quá nhỏ, khó ngủ hai người, sau này tôi ngủ trên giường, anh ngủ xô pha ngoài phòng khách…

Lúc chiếc xe lái vào biệt thự nhà họ Phong, Trần Tử Nhiễm vẫn hơi đứng hình.
Tạm không nói tới vệ sĩ ở cổng, cả căn biệt thự như một tòa thành, xung quanh là hàng cây bạch dương cao vút, nối liền với mặt cỏ xanh biếc, bức tường ngoài biệt thự xây bằng gạch đỏ, mang cảm giác cổ kính rõ rệt.
Phong Diệc Hành cúi đầu nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Trần Tử Nhiễm, không biết trong cái đầu này toàn nghĩ những gì nữa.
Anh không nhịn được vươn tay ra gõ đầu cô:
Sau này chúng ta không ở đây.

Trần Tử Nhiễm trợn mặt:
Vậy chúng ta ở đâu?


Bộ trưởng đều có biệt thự riêng.

Cho dù sắp làm Bộ trưởng thì cũng là chuyện sau này.
Mặc dù cô rất giàu, nhưng cô mới tới thành phố Phong, chưa quen thuộc cho lắm. Hơn nữa cô không biết nếu tùy tiện mua nhà thì có ảnh hưởng gì tới Phong Diệc Hành hay không.
Trông người giúp việc có vẻ rất giật mình, cậu Cả lấy vợ lúc nào vậy??
Người giúp việc tròn mắt nhìn Trần Tử Nhiễm một lúc lâu:
Chào mợ Cả ạ.


Còn đứng đó làm gì nữa?

Trần Tử Nhiễm sực tỉnh, vội vàng chạy theo anh.
Trần Tử Nhiễm chưa thấy anh cười như thế bao giờ, cô không khỏi nhìn đến mức ngây người.
Phong Diệc Hành không nói gì nữa, anh xoay người đi ra thang máy.
Vừa nói, Trần Tử Nhiễm vừa đặt hộp quà lên bàn, Phong Diệc Hành nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên.
Sắc mặt của Phong Dung Hải khá thản nhiên, thành phố Yên là nơi sinh ra ngọc Ninh Bạch, hàng trăm năm mới có được mấy khối ngọc Ninh Hoàng, hầu hết những thứ lưu thông trên thị trường hiện nay đều là đồ giả.
Bọn họ xuống xe, Trần Tử Nhiễm đi lấy va li của mình, đặt nó xuống mặt đất rồi mở ra.
Bên trong, ngoài những vật dụng thiết yếu hằng ngày thì còn mấy hộp quà to nhỏ khác nhau.
Lúc chuẩn bị quà, bà Nguyễn đánh dấu cả rồi, Trần Tử Nhiễm tìm hộp quà chuẩn bị cho Phong Dung Hải, đi theo Phong Diệc Hành lên lầu.
Phong Dung Hải đang đeo kính lão, ngồi trước bàn điêu khắc con dấu.
Đám phóng viên của thành phố Phong dám viết đủ mọi chuyện, Phong Diệc Hành có thân phận đặc biệt, nhỡ bọn họ viết linh tinh về nguồn gốc tiền của cô thì sao? Tạm thời cô đừng mạo hiểm như thế thì hơn.
Vả lại nếu cô bỏ tiền ra mua nhà, đoán chừng lòng tự trọng của cái đồ tự luyến này sẽ bị tổn thương mất.
Lối kiến trúc cổ xưa và khí phách thể hiện rõ lịch sử lâu đời của gia tộc này.
Trần Tử Nhiễm nhìn đài phun nước hoa lệ ở cổng, hồi tưởng lại căn chung cư nhỏ ban nãy, cô cảm thấy ông nội Phong Diệc Hành rõ ràng là ngược đãi anh mà.

Đi thôi, đi gặp ông nội.

Bọn họ bước vào phòng khách chính.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tử Nhiễm, trong cặp mắt màu hổ phách của Phong Diệc Hành hiện lên cảm xúc nào đó, anh hơi ngạc nhiên, đồng thời còn hơi buồn cười.

Ai nói với em là sau này chúng ta sẽ ở đây?

Trần Tử Nhiễm

một tiếng, đồ tự luyến, có gì buồn cười đâu, còn cười đẹp như thế nữa chứ!
Bọn họ xuống lầu, lại bước lên xe.
Trần Tử Nhiễm sờ đầu, lúng túng cười một tiếng:
Ha ha, chào các cô.

Nào là phu nhân nào là mợ Cả, khó chịu thật đấy!
Trần Tử Nhiễm nhìn anh:
Vưu Thương chứ còn ai, chẳng phải anh ta nói nhà họ Phong không cung cấp vật chất cho anh sao?

Hơn nữa công việc của Phong Diệc Hành lúc trước cũng thuộc ban ngành chính phủ, cô nghe nói lương của công nhân viên chức không cao cho lắm, nếu không thì đã chẳng ở trong một căn chung cư cũ như thế này.
Hai người giúp việc đứng sau cửa, thấy Phong Diệc Hành trở về, bọn họ cúi đầu chào:
Cậu Cả về rồi ạ.

Phong Diệc Hành thản nhiên đáp lời, dừng lại nhìn Trần Tử Nhiễm và nói với người giúp việc:
Đây là mợ Cả.

Trần Tử Nhiễm chậm rãi mở hộp quà ra, trong đó là một cục đá lớn chừng bằng một viên gạch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.