• 1,113

Chương 711: Cớ sao nhiễm phong trần (19)


Cô ấy mỉm cười:
Đúng, nhưng cũng không đúng. Nhà họ Vưu và nhà họ Phong có mấy trăm năm lịch sử, trăm năm trước, hai gia tộc có mối quan hệ chủ tớ8, sau này dần dần thay đổi theo thời gian. Gia chủ và người thừa kế của nhà họ Phong bắt buộc phải có thân tín, nhà họ Vưu sẵn sàng đứng ra. Lúc t3rẻ, ông nội tôi là thư ký trưởng của ông Phong, bây giờ, anh tôi cũng thành thư ký trưởng của Phong Diệc Hành.


Trước kia, mối quan hệ chủ9 tớ như thế này rất thịnh hành, nhưng trải qua hàng trăm năm, nhân quyền được giải phóng, mấy thứ đó đã biến mất từ lâu rồi.
Bọn họ đi ra khỏi phòng thử đồ, vốn là định đi luôn, nhưng lúc đi qua tủ quần áo, Trần Tử Nhiễm bỗng dừng bước lại.
Cô chỉ vào một chiếc mũ dạ màu đen trong tủ:
Tôi có thể đội chiếc mũ này không?

Vưu Mạn nhìn chiếc mũ ấy, sau đó lại gõ cửa phòng ông Lương.
Không bao lâu sau, ông Lương đi ra ngoài, vẻ mặt không được vui cho lắm, bởi vì trong những năm qua, ông ta đã tạo hình cho vô số tiểu thư phu nhân trong thành phố Phong, chưa ai có ý kiến gì bao giờ.
Mặc dù trông bên ngoài thì rất giống cửa hàng may mặc, nhưng bên trong lại là một không gian khác.
Diện tích bên trong lớn hơn gian ngoài rất nhiều, cạnh tường có mấy chiếc tủ quần áo kiểu cổ.
Ông cầm kẹp cố định trong tủ quần áo, chủ động kẹp lên đầu Trần Tử Nhiễm.
Bởi vì tấm lưới của chiếc mũ đã che đi nửa khuôn mặt của Trần Tử Nhiễm, mang đến cảm giác cao quý và bí ẩn cho cô.

Phu nhân, thay quần áo xong, chúng tôi sẽ trang điểm cho cô.


Được, vậy các cô chờ tôi một lát.

Đợi đến khi chiếc xe giảm tốc độ, Trần Tử Nhiễm mới hoàn hồn lại.
Xe dừng hẳn lại, Vưu Mạn xoay người nói với Trần Tử Nhiễm:
Tạm thời phu nhân đừng xuống xe, cứ ngồi một lát trên xe đi đã.

Vưu Mạn gật đầu:
Đúng thế.

Ông Lương không nói gì nữa, xoay người đi tới trước tủ quần áo rồi lấy một chiếc váy lễ phục ra.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bước ra. Ông ta ăn mặc cầu kỳ, kiểu tóc cũng được chải chuốt gọn gàng.
Thế nhưng thứ thu hút ánh mắt của Trần Tử Nhiễm là chiếc khăn trong túi ngực của ông ta, bởi vì cô từng nhìn thấy chiếc khăn ấy rồi.
Trần Tử Nhiễm quan sát xung quanh, cô phát hiện ra có một chiếc tủ dành riêng để bày đủ mọi kiểu mũ.
Bọn họ ngồi chờ một lát trên xô pha, nhân viên lại xoay người bước vào một cánh cửa khác trong phòng.
Trần Tử Nhiễm gật đầu, đi theo cô ấy vào phòng thử đồ.
Không ngờ phòng thử đồ lại lớn như thế, hơn nữa còn có hai nhân viên nữ, bàn trang điểm cũng có.
Nhiều năm trước, Trần Tử Nhiễm đi theo Trần Tử Mặc tới một buổi đấu giá.
Chiếc khăn ấy được bán đấu giá, Trần Tử Mặc rất thích, nhưng lần ấy có người cạnh tranh với anh, cứ trả giá cao hơn Trần Tử Mặc, cuối cùng Trần Tử Mặc đành chịu thua.
Nhìn được một lát, Trần Tử Nhiễm bắt đầu ngẩn ngơ.
Biển của thành phố Phong đẹp hơn biển của thành phố Vân rất nhiều.
Vậy nên đây chính là người đã mua chiếc khăn đó sao?
Vưu Mạn đứng lên trước:
Ông Lương.


Bộ này đi.

Vưu Mạn bước tới và nhận lấy:
Cám ơn ông Lương.

Trần Tử Nhiễm này luôn khéo léo và tinh tế như vậy!
Sau khi trang điểm và làm tóc xong, nhân viên lại thay giày cao gót cho cô.
Trần Tử Nhiễm bước ra khỏi phòng thử đồ. Vưu Mạn quan sát cô từ trên xuống dưới, trang trọng nhưng không mất tự nhiên, ông Lương luôn rất tinh mắt trong việc lựa chọn quần áo cho những trường hợp này.
Trần Tử Nhiễm ngồi trước gương trang điểm, nhân viên trang điểm cho cô, sau đó búi tóc cô ra sau đầu.
Vưu Mạn dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Trần Tử Nhiễm, cô ấy kiên nhẫn giải thích:
Phu nhân hiểu lầm rồi, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên thôi. Gia chủ nhà họ Phong là Bộ trưởng Bộ Kinh tế, trước kia nhà họ Vưu chúng tôi cũng có người nhậm chức ở Bộ Kinh tế, vậy nên mới có mối quan hệ cấp trên cấp dưới như vậy.


Cô cũng làm ở Bộ Kinh tế?

Ông Lương đi tới trước tủ quần áo:
Chiếc nào?

Trần Tử Nhiễm chỉ vào chiếc mũ dạ màu đen.
Đây là… một cửa hàng may mặc?
Vưu Mạn bước lên trước, nói với nhân viên của cửa hàng. Nhân viên nhìn Trần Tử Nhiễm một cái rồi dẫn bọn họ vào phòng trong.

Phong Diệc Hành bận à?

Đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả.

Vốn dĩ tôi làm ở Bộ Văn hóa, lúc trước cũng có gốc rễ rồi, lần này vì phu nhân nên anh tôi mới điều tôi tới làm việc bên cạnh cô.

Trần Tử Nhiễm cười khẩy trong lòng, rõ ràng là Phong Diệc Hành sợ cô làm mất mặt anh ta và nhà họ Phong nên mới tìm người tới quản thúc mọi lời nói hành động của cô đây mà, cô thừa hiểu chiêu trò đó của đám nhà quan rồi.
Ông Lương xua tay, ý bảo bọn họ có thể đi được rồi.
Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn lên xe tới thẳng khách sạn Khải Toàn, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng không nhịn được hỏi.
Thành phố Vân6 cũng là nơi tụ tập của các gia tộc lớn, nhưng không… truyền thống như thành phố Phong…

Cả gia tộc các cô đều phải phục vụ cho nhà họ Pho5ng mãi như thế sao?

Trần Tử Nhiễm cũng đứng lên theo.
Ông Lương nhìn Trần Tử Nhiễm một lượt:
Vợ của Phong Diệc Hành?

Trần Tử Nhiễm mang bộ lễ phục vào phòng thử đồ.
Đây là một chiếc váy màu đen, vừa khít với dáng cô, nửa người trên là thiết kế cổ tròn ngắn tay, làn váy được cắt may tỉ mỉ, có thể nhìn ra được rằng nhà thiết kế đã lợi dụng sự khéo léo để chiếc váy này không toát lên cả giác nặng nề ngột ngạt.
Ông Lương thản nhiên đáp lời, sau đó lại đi vào phòng.
Vưu Mạn cầm váy đi tới trước mặt Trần Tử Nhiễm:
Phu nhân, thay quần áo đi đã.

Ông Lương nhìn Trần Tử Nhiễm:
Chiếc mũ này là hàng sưu tầm hiếm của tôi, dùng xong phải trả lại đó.

Trần Tử Nhiễm gật đầu:
Vâng.

Chiếc xe đi qua khu vực trung tâm thành phố, dần dần tiến về phía ven biển.
Đến khi lên con đường ven biển, Trần Tử Nhiễm mới nhìn thấy biển của thành phố Phong.
Vưu Mạn gật đầu:
Vừa rồi Bộ trưởng tới một ban ngành thuộc Bộ Kinh tế để tuần tra, lúc này đang tới khách sạn rồi.

Trần Tử Nhiễm không nói gì nữa.
Ông Lương mở tủ ra với vẻ mặt vô cảm, lấy chiếc mũ mà Trần Tử Nhiễm chỉ ra.
Ông ướm thử lên đầu cô, ánh mắt vốn hơi khó chịu bỗng thay đổi hẳn.
Bây giờ mặt trời đã lặn rồi, mặt trời chiều cách biển rất gần, nhuốm màu hoàng hôn cho những đám mây nơi chân trời.
Dưới ánh chiều tà, mặt nước mênh mông cũng biến thành màu lam sẫm.
Trần Tử Nhiễm nhìn bản thân trong gương, không phải cô tự luyến, nhưng người trong gương thật sự rất xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp quá mức. Chỉ có điều cô không thích phong cách này, bởi vì cô cảm thấy nó quá già dặn…
Cơ mà phu nhân của Bộ trưởng thì phải khác chứ, cô hiểu, nếu mặc một chiếc váy bồng bềnh phiêu dật tới thì sẽ làm mất mặt Phong Diệc Hành mất.
Chiếc xe chạy hơn nửa tiếng mới dừng lại cạnh một tòa kiến trúc.
Trần Tử Nhiễm đi theo Vưu Mạn xuống xe, bước vào trong đó.
Ông Lương hài lòng gật đầu:
Được đó, đẹp hơn vừa rồi!


Nhờ mũ của ông Lương đẹp thôi.

Trần Tử Nhiễm cảm thấy khó hiểu, nhưng cô lười hỏi thêm, bảo chờ thì cô chờ vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.