• 1,113

Chương 713: Cớ sao nhiễm phong trần (20)



Giang… Giang Mộc Trạch?


Vì sao Giang Mộc Trạch lại ở đây?!

Phong Diệc Hành trải khăn ăn cho cô, sau đó nhỏ giọng8 giải thích:
Cậu đây là Tư Mộc Trạch.

Thấy vậy, Vưu Mạn vội vàng đi tới trước mặt cô:
Vưu Mạn, đưa điện thoại cho tôi.

Vưu Mạn nhìn Phong Diệc Hành, thấy anh không tỏ thái độ gì, bèn lấy điện thoại trong cặp công văn ra đưa cho Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm vui mừng nhận lấy điện thoại, sau đó vươn tay về phía Tư Mộc Trạch:
Cậu Tư, chúng ta kết bạn được không?

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, Tư Mộc Trạch mỉm cười nói:
Hôm nay tôi tới theo lịch trình cá nhân thôi, cô Trần không cần quá dè dặt.

Trần Tử Nhiễm nở nụ cười giả trân, cậu ta là con trai Tư Tấn, tới tham gia tiệc nhậm chức của Bộ trưởng Bộ Kinh tế, vậy mà là lịch trình cá nhân ấy hả?
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Trần Tử Nhiễm nhích lại gần Tư Mộc Trạch:
Cậu Tư.

Trần Tử Nhiễm cảm thấy tay mình hơi run. Cô5 chỉ biết sau khi bố Giang Mộ Tuyết qua đời, mẹ kế của cô ấy đã dẫn cậu em trai cùng cha khác mẹ tới thủ đô, bây giờ xem ra là đi nhận bố rồi.
Đó là… lãnh đạo tối cao trong bộ máy chính quyền trung ương đấy…
Cô vừa hồi hộp lại vừa kích động, để xem sau này đám cô dì chú bác ở thành phố Hải có dám nói là cô không có tiền đồ nữa không, bây giờ cô là một Trần Tử Nhiễm quen biết với nhân vật tai to mặt lớn rồi đây này!
Trần Tử Nhiễm mừng như mở cờ trong bụng, để xem sau này ai dám bắt nạt cô. Cô là bạn của con trai lãnh đạo Tư đấy!!!
Nhưng đúng lúc này, vào thời điểm mà cô đắc ý nhất, một người bỗng đứng ra tạt cho cô một chậu nước lạnh.

Trần Tử Nhiễm, dẹp cái suy nghĩ của em đi, cậu Tư sẽ không giúp em như giúp Giang Mộ Tuyết đâu.

Tư Mộc Trạch hơi sửng sốt, sau đó vẫy tay với trợ lý, trợ lý đưa điện thoại cho cậu ta.

Cậu quét tôi hay tôi quét cậu?

Tư Mộc Trạch mở mã QR ra:
Cô quét tôi đi.

Tư Mộc Trạch biết Giang Mộ Tuyết ở đâu, nếu nghĩ kỹ hơn thì rất có thể chính cậu ta đã giúp Giang Mộ Tuyết ẩn náu.
Vậy thì cũng có thể hiểu được vì sao Tần Phong lại không tìm được Giang Mộ Tuyết, hơn nữa cô cũng hỏi Thẩm Thiên Trường rồi, cô ấy cũng nói là không tìm được…
Trời ạ, Tiểu Tuyết nhà cô đỉnh của chóp luôn rồi, ngay cả chuyện bỏ đi cũng có tính toán đường đi nước bước kỹ càng, có trình độ, có sức nặng đến thế!
Nụ cười trên mặt Trần Tử Nhiễm cứng đờ lại, cô quay đầu nhìn Phong Diệc Hành, người đàn ông này đọc được suy nghĩ của người khác à?!
Tất nhiên là Tư Mộc Trạch cũng nghe thấy câu nói ấy của Phong Diệc Hành. Cậu ta nhìn bọn họ một cái, sau đó bày ra vẻ mặt áy náy với Phong Diệc Hành:
Tôi quên mất, bây giờ cô Trần đã là cô Phong rồi, xin lỗi vì đã thất lễ.

Tư Mộc Trạch dùng câu nói ấy để chứng tỏ lập trường của mình, cậu ta đứng về phía Phong Diệc Hành.
Dứt lời, Phong Diệc Hành liếc nhìn Tư Mộc Trạch, với buổi tiệc như ngày hôm nay, Tư Tấn cắt cử Tư Mộc Trạ9ch tới là hợp lý nhất rồi.
Cho dù Trần Tử Nhiễm có đần đến mấy thì cũng phải biết Tư Tấn là ai.
Nếu Tư Mộc Trạch 6là con trai của vị lãnh đạo tối cao, vậy thì nhiệm kỳ tiếp theo cậu ta sẽ là…
Trần Tử Nhiễm gật đầu như giã tỏi, sau đó quét mã QR và thành công kết bạn.
Cảnh tượng kết bạn của bọn họ cũng lọt vào mắt những vị khách thuộc thuộc giới thương nghiệp và chính trị ở đây.
Phu nhân của Phong Diệc Hành quen biết con trai của lãnh đạo Tư, chuyện ấy khiến biểu cảm của mỗi người trở nên khác nhau.
Trần Tử Nhiễm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, đây là lần thứ một trăm cô hối hận vì lúc trước đã dây vào Phong Diệc Hành!
Bữa tiệc diễn ra khá chóng vánh, trong khoảng thời gian ấy liên tục có người tới chúc mừng Phong Diệc Hành, Trần Tử Nhiễm đi theo sau anh, nói là mở rộng tầm mắt cũng không đủ.
Mấy nhân vật có máu mặt mà thường ngày chỉ nhìn thấy trong các bản tin thời sự chính trị đang đứng ngay trước mặt cô, trò chuyện với Phong Diệc Hành.

Phong Diệc Trần, tôi muốn gọi Vưu Mạn tới.

Phong Diệc Hành gắp một món ăn vào bát cô:
Cứ gọi là được.

Trần Tử Nhiễm mừng thầm cô vẫy tay với Vưu Mạn.
Tư Mộc Trạch cũng ghé người tới gần Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm nhỏ giọng nói:
Tiểu Tuyết… Chính là Giang Mộ Tuyết, chị gái lúc trước của cậu đó, cô ấy mất tích rồi, bọn tôi đều không tìm được cô ấy, nếu có thời gian thì cậu có thể giúp một tay được không?

Với năng lực của bố Tư Mộc Trạch, tìm người chắc là dễ như ăn cháo nhỉ?
Chẳng giống cô gì cả, bị Phong Diệc Hành chèn ép gắt gao.
Cô nhìn Tư Mộc Trạch, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ to gan.
Liếc mắt nhìn sang, quả nhiên thấy Vưu Mạn đang đứng cách đó không xa.
Thế nhưng Tư Mộc Trạch lại cười một tiếng:
Cô Trần đừng lo, Tiểu Tuyết không sao đâu.

Trần Tử Nhiễm nhìn cậu ta, Tư Mộc Trạch cũng nhìn cô, trong mắt mang theo ẩn ý nào đó.
Sau một hồi sửng sốt, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng hiểu ra.
Tư Mộc Trạch?
Trần Tử Nhiễm nghệt mặt ra.

Tư Mộc Trạch là con tr3ai của Tư Tấn.

Nếu là trước kia, Trần Tử Nhiễm nhất định sẽ cho là mình đang nằm mơ.

Vậy nên mãi đến khi kết thúc bữa tiệc, Trần Tử Nhiễm vẫn chưa hết đờ đẫn, hơn nữa cô còn chưa được ăn no.

Đang nghĩ là lát nữa về sẽ bảo quản gia làm bữa ăn khuya cho mình thì bàn của Trần Tử Nhiễm đứng lên rời khỏi bữa tiệc trước.

Nào ngờ đi theo Phong Diệc Hành ra khỏi phòng tiệc, bọn họ không đi về phía cửa chính.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.