• 3,543

Chương 715: Cớ sao nhiễm phong trần (22)


Nam Tử Yên rút tay về một cách tự nhiên:
Được, tôi chờ anh.


Phong Diệc Hành dời mắt, anh đi về phía Trần Tử Nhiễm và8 dừng lại trước mặt cô.


Ăn no rồi hả?
Phong Diệc Hành mở miệng.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh, rồi lại nhìn Nam Tử3 Yên cách đó không xa.

Anh xong việc chưa?


Xong rồi, bây giờ có thể đi được rồi.

Trần Tử Nhiễm bước tới một góc, kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó nằm rạp xuống bàn, nhìn biển khách sạn ở đối diện.
Khác với tiết trời mưa dầm mưa dề của thành phố Vân, hôm nay thời tiết của thành phố Phong rất tốt, mặt biển êm ả dưới ánh trăng, bãi cát trắng như đang tỏa sáng.
Trần Tử Nhiễm nghĩ, nếu không có nhiều chuyện bực mình như thế thì nhất định cô sẽ thích thành phố Phong lắm.

Chắc!


Vậy em đợi anh mấy phút nữa.

Dứt lời, anh xoay người đi tới trước mặt Nam Tử Yên, sau đó làm một hành động phong độ.
Nhìn ánh mắt xem kịch vui của những người trong phòng, Trần Tử Nhiễm cảm thấy mình không thể ở lại đây được nữa.

Tôi ra ban công hít thở, lát nữa anh ta ôn lại kỷ niệm xong rồi thì cô tới gọi tôi.

Dứt lời, Trần Tử Nhiễm xoay người đi về phía cửa ra ban công.

Đợi đã, có nghĩa là cô Nam này là bạn gái trước khi Phong Diệc Trần đính hôn hả?

Vưu Mạn gật đầu:
Ừm, tên đầy đủ của cô Nam là Nam Tử Yên, quen biết Bộ trưởng ở nước A, lúc ấy bọn họ mới mười mấy tuổi.

Vậy nên bọn họ là mối tình đầu, của nợ nó chứ, tình tiết máu cún gì thế này!
Tiếng nhạc vẫn đang vang lên, nhưng Trần Tử Nhiễm lại cảm thấy vô vị.
Cô quay đầu nói với Vưu Mạn:
Không khí ở đây quá tệ, tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Vưu Mạn cảm thấy khó xử:
Nhưng Bộ trưởng nói…

Nam Tử Yên nở nụ cười, lại vươn tay ra một lần nữa.
Phong Diệc Hành cầm tay cô ta, hai người cùng nhau bước ra giữa sân.
Vừa dừng lại thì Nam Tử Yên bỗng tới gần Phong Diệc Hành, không biết cô ta nói gì đó, Phong Diệc Hành gật đầu.
Sau đó, bản nhạc bỗng im bặt, lúc vang lên thì biến thành một bản nhạc vui tươi.
Tất cả mọi người đều nhìn sang, bao gồm cả Trần Tử Nhiễm.
Bọn họ phối hợp một cách ăn ý, dường như đã nhảy bản nhạc này rất nhiều lần rồi.
Dứt lời, anh địn9h vươn tay ra ôm eo Trần Tử Nhiễm, chuẩn bị dẫn cô ra ngoài.
Nhưng Trần Tử Nhiễm bỗng lùi về phía sau, né tránh tay a6nh, đồng thời nở nụ cười sâu xa:
Người đẹp ấy muốn mời anh khiêu vũ, chẳng phải anh nói muốn hỏi ý tôi sao?

Phong D5iệc Hành nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống.

Phu nhân đừng để ý, cô Nam và Bộ trưởng Phong chỉ là quá khứ thôi.


Anh ta từng có bạn gái, vì sao người ta cứ đồn là anh ta bị gay?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Vưu Mạn hơi lúng túng:
Bởi vì lúc hủy bỏ hôn ước với vị hôn thê đầu tiên, bên nhà gái không mấy vui vẻ, vậy nên…

Thực ra Trần Tử Nhiễm chỉ đoán thôi, mấy cái mô típ này viết đầy trong tiểu thuyết ngôn tình rồi, cô còn lạ gì. Người yêu cũ xuất hiện trên bữa tiệc của vợ chồng mới cưới, sau đó bắt đầu kịch bản cũ rích ấy.
Cô không muốn người ta biết là cô đoán mò, như thế chẳng phong độ chút nào, vậy nên mới tìm lý do để trông mình có vẻ thông minh hơn.
Cô cảm thấy mình đã học từ Thẩm Thiên Trường nên mới nghĩ ra được lý do vừa rồi.

Tôi đồng ý mà, sao lại không nể mặt người ta vậy chứ?
Trần Tử Nhiễm buột miệng, nói rất vô tư.
Tóm lại là Trần Tử Nhiễm cảm thấy khó chịu, bao nhiêu người ở đây, Phong Diệc Hành từ chối người khác còn lấy cô ra làm bia đỡ đạn, dựa vào đâu chứ hả?! Anh không hỏi, cô càng muốn anh nhảy.

Em chắc không?
Phong Diệc Hành nhướng mày lên.
Trần Tử Nhiễm cười lạnh:
Mối quan hệ giữa cô gái đó và Phong Diệc Hành không bình thường đâu nhỉ? Hơn nữa tôi đoán rất có thể là người yêu cũ.

Biểu cảm của Vưu Mạn hơi mất tự nhiên:
Phu nhân, sao cô…


Từ lúc chúng ta vào trong phòng nhảy, không có một cô tiểu thư nào tới bắt chuyện với Phong Diệc Hành, chứ đừng nói tới chuyện chào hỏi. Bọn họ nhìn Phong Diệc Hành như nhìn ôn dịch, hẳn là con gái ở thành phố Phong không thích Phong Diệc Hành cho lắm, ngoại trừ cô nàng xinh đẹp ấy.

Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Thiên Trường Chi Cửu. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Ra đến ban công, bầu không khí thoáng mát hơn nhiều.
Ở đây không có đèn, nương nhờ ánh đèn trong phòng, cô có thể nhìn thấy mấy bộ bàn ghế bày trên sân.
Nam Tử Yên, Tử Yên, Tử Nhiễm, nếu bỏ qua họ, đoán chừng đến chính cô cũng tưởng là hai chị em ấy chứ.

Bao năm trôi qua rồi, có vẻ
gu
của tên khốn Phong Diệc Hành này vẫn không hề thay đổi, mối tình đầu và người kết hôn cuối cùng trùng tên luôn, không biết là định làm ai buồn nôn nữa.

Trần Tử Nhiễm cười lạnh trong lòng, tóm lại người buồn nôn sẽ không phải là cô.

Cửa ban công bị ai đó mở ra, có người lên dây, Trần Tử Nhiễm tưởng là Vưu Mạn nên chẳng buồn đứng lên, cứ tiếp tục nằm rạp ở đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.