Chương 717: Cớ sao nhiễm phong trần (23)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1451 chữ
- 2022-02-19 04:20:22
Bước chân của Trần Tử Nhiễm khựng lại.
Cô đã nghe thấy tất cả những gì chúng tôi vừa nói rồi đúng không?
Trần Tử Nhiễm nhìn Văn Ly, cô bất chợt nở nụ cười.
Cô cười cái gì?
Vừa nói, Trần Tử Nhiễm vừa vươn tay ra túm lấy đai váy của Văn Ly.
Hôm nay cô ta mặc chiếc váy lễ phục theo hình thức đơn nhất, cả bộ váy được cố định bằng chiếc đai lưng.
Trần Tử Nhiễm đã có kinh nghiệm đánh nhau vô số lần rồi, làm sao cô lại để cô ta thành công cơ chứ? Cô ghì chặt đầu cô ta, đồng thời kéo cô ta vào phòng tiệc.
Cô muốn tất cả mọi người nhìn thấy khuôn mặt tởm lợm của con ả này!
Trần Tử Nhiễm chỉ thẳng vào cô ta:
Nói cô đấy!
Sau đó, cô lại quay sang Triệu Thư Vân, cô ta im lặng nãy giờ:
Còn cả cô nữa, dối trá đến mức này mà còn thích cậu em Phi Dịch của tôi, cứ nằm mơ đi!
Cô nói ai đê tiện? Cô nói lại một lần nữa thử xem!
Văn Ly đã tức điên lên nãy giờ rồi, cô ta nhìn thẳng vào mắt Trần Tử Nhiễm, gằn từng chữ một:
Trong bữa tiệc ngày hôm nay, có ai là do gái ngành sinh ra nữa? Tôi nói ai được nữa đây, chính là cái người tên là Phong Diệc Trần mà cô nhắc tới đấy! Tên mà gái điếm đặt cho cũng phong trần đê tiện như thế, chẳng phải cô đã gọi cả một buổi tối đấy thôi!
Nghe cô nhắc tới Phong Phi Dịch, Triệu Thư Vân cũng không giữ nổi bình tĩnh:
Trần Tử Nhiễm, cho dù Phong Diệc Hành không phải gay thì ai cũng biết mẹ anh ta có xuất thân là gái ngành. Trước khi trở lại nhà họ Phong, anh ta luôn sống với mẹ anh ta trong cái xóm làng chơi hỗn loạn. Từ nhỏ đã sống ở nơi như vậy, có một số thứ đã biến chất rồi, muốn trách thì hãy trách bà mẹ đê tiện của anh ta!
Thư Vân, cô nói nhiều với cô ta như thế làm gì? Có một số người cứ ngu xuẩn vậy đấy, kết hôn với con trai của gái ngành, người khác tốt bụng nhắc nhở mà còn nghĩ xấu cho người ta, loại người như cô ta chỉ xứng với hạng đê hèn thôi.
Tôi cười các cô thật đán6g thương.
Chúng tôi có gì đáng thương?
Trần Tử Nhiễm hờ hững phủi tay áo:
Không biết ai đang tự dối lòng đâu.
Cô xoay người định bỏ đi, nhưng Văn Ly bỗng nở nụ cười:
Tôi cứ thắc mắc sao Phong Diệc Hành lại cưới cô, thì ra chỉ có loại người xuất thân thấp hèn như cô mới có thể tiếp xúc được với bà mẹ làm gái của anh ta. Có câu gì ấy nhỉ? Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Đánh xong, không đợi Văn Ly kịp phản ứng gì, Trần Tử Nhiễm đã xông lên giật tóc cô ta.
Cô quyết định sẽ không nhịn nữa, cái gì mà phu nhân Bộ trưởng, cái gì mà thể diện này kia, dẹp hết!
Trần Tử Nhiễm đang ra sức giãy giụa, bất chợt, cô cảm thấy lực cản trên người yếu đi, thế là cô lại xông tới trước mặt Văn Ly.
Cô nhìn chằm chằm vào cô ta:
Mỗi một câu nói vừa rồi của cô đều chứng tỏ sự hẹp hòi và thiển cận của cô, vì sự hẹp hòi và thiển cận ấy, cho dù cô sống một cuộc sống cao quý đến đâu thì tận sâu trong linh hồn cũng là đê tiện!
T8rần Tử Nhiễm nhắm mắt, cô hít sâu một hơi rồi mới xoay người lại:
Nghe thấy, rồi sao?
Văn Ly mím môi:
Vừa rồi ch3úng tôi không có ý mạo phạm cô Trần, chỉ không thể chấp nhận được việc cô Trần bị Phong Diệc Hành lừa gạt mãi như thế mà th9ôi.
Trần Tử Nhiễm siết chặt nắm đấm, đến cuối cùng, cô cười lạnh phản bác:
Phong Diệc Hành không thích Ngụy Nhã Quân, cô ta bèn tung tin đồn là anh ấy đồng tính để thăng bằng lại tâm lý, Phong Diệc Hành không thích cô, cô bèn dùng lời nói để sỉ nhục tôi và mẹ anh ấy. Đúng là loại con gái háo thắng, thừa nhận người ta không thích mình khó đến thế sao? Thảo nào không có người lấy, đúng là vừa đáng thương lại vừa đáng buồn!
Những câu ấy của Trần Tử Nhiễm hoàn toàn chọc giận Văn Ly, cô ta trợn mắt gào lên:
Trần Tử Nhiễm, cô nói ai không có người lấy?!
Vưu Mạn ôm chặt lấy cô:
Phu nhân, đừng kích động!
Rốt cuộc Văn Ly cũng thoát ra được, tóc tai và quần áo trên người cô ta rối bù, khuôn mặt bị Trần Tử Nhiễm đánh sưng lên.
Hai người kẻ xướng người họa, sự nhẫn nại của Trần Tử Nhiễm đã hao mòn hết rồi.
Cô xoay người lại, đi tới trước mặt Văn Ly.
Bốp…
Trần Tử Nhiễm lập tức giơ tay giáng cho Văn Ly một cái tát.
Thấy Văn Ly bị Trần Tử Nhiễm kéo đi, Triệu Thư Vân mới hoàn hồn lại, vội vàng giữ chặt tay cô:
Trần Tử Nhiễm, sao cô lại đánh người thế hả!
Triệu Thư Vân, giúp tôi đi mau lên!
Văn Ly quát to.
Vậy nên khi Phong Phi Nhứ mở cửa bước vào, cô ấy phải nhìn một lúc mới phân biệt được ai với ai.
Đừng đánh nữa!
Phong Phi Nhứ hô lên.
Từ nhỏ đến lớn, Văn Ly chưa bị ai đánh như thế bao giờ, gần như cô ta đã mất hết lý trí:
Đẻ ra từ ổ gà còn nằm mơ biến thành phượng hoàng? Không soi gương xem các người có xứng không?! Cô cũng giống với Phong Diệc Hành thôi, loại hạ đẳng thì suy cho cùng cũng chỉ là loại hạ đẳng, cả đời này đều mạt rệp như thế.
Vưu Mạn sửng sốt khi nghe thấy lời nói khó nghe thẳng thừng như thế, sắc mặt của Phong Phi Nhứ cũng dần trở nên khó coi.
Bị cô ta quát như thế, Triệu Thư Vân cũng quýnh lên, dứt khoát túm lấy tóc của Trần Tử Nhiễm.
Ba người nhao vào đánh nhau.
Tối nay, cô nhất định phải dạy dỗ hai con ả mất nết này!
Bị Trần Tử Nhiễm giật tóc, Văn Ly thét to, đồng thời cũng vươn tay ra kéo mũ cô.
Đáng thương chứ, là vị hôn thê của Phong Diệc Trần, nhưng đến cả5 xu hướng tính dục của anh ấy cũng không biết, thậm chí còn ra ngoài đồn là anh ấy thích đàn ông. Tôi nói thật cho cô biết, Văn Ly, bất kể là cô hay là Ngụy Nhã Quân, sở dĩ Phong Diệc Trần không giải thích với các cô, là bởi vì anh ấy thà để các cô hiểu lầm là anh ấy thích đàn ông cũng không muốn cưới các cô, không muốn chạm vào các người!
Nghe thấy câu nói mỉa mai của Trần Tử Nhiễm, sắc mặt của Văn Ly tái mét, cô ta nghiến răng, hung tợn nói:
Trần Tử Nhiễm, chúng tôi nói sự thật cho cô biết là bởi vì lòng tốt, cô cần gì phải tự dối lòng chỉ vì muốn giữ thể diện?
Một lát sau, Vưu Mạn đẩy cửa vào, cô ấy chạy thẳng tới, giữ chặt Triệu Thư Vân, sau đó kéo mạnh cổ áo của Trần Tử Nhiễm, lúc này mới tách được bọn họ ra.
Trần Tử Nhiễm vẫn muốn xông lên, cô không thể để hai con ả này yên ổn được!
Nhưng cả ba người đều đã đánh mất lý trí, không ai chịu buông tay.
Thấy không ai để ý tới mình, Phong Phi Nhứ chỉ có thể đi ra ngoài.
Trần Tử Nhiễm hít sâu một hơi, được rồi, cô đã nói chuyện theo cách thức của Bộ trưởng phu nhân rồi, bây giờ nên dùng cách thức của Trần Tử Nhiễm!
Trong mắt tôi, cái gọi là giới tiểu thư quý tộc của thành phố Phong này chỉ là một đám chó má kinh tởm nhưng lại tự cho là mình thanh cao, các người còn không sánh bằng một ngón tay của Phong Diệc Hành nữa!
Trần Tử Nhiễm, cô muốn làm gì?
Văn Ly trợn mắt hỏi.
Trần Tử Nhiễm cười lạnh một tiếng:
Làm gì? Chẳng phải cô nói tôi là loại hạ đẳng sao, bây giờ tôi sẽ cho cô thấy cái gì mới là loại hạ đẳng thật sự!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.