Chương 723: Cớ sao nhiễm phong trần (29)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1395 chữ
- 2022-02-19 04:20:22
Em Hai, em là người bản địa, em gọi món đi.
Phong Phi Dịch cười một tiếng, không cần xem menu mà lập tức nói tên mấy món ăn đ8ặc sản với nhân viên.
Nhân viên xác nhận lại rồi ra khỏi phòng.
Nhìn cô càn quét thức ăn, Phong Phi Dịch không khỏi sửng sốt.
Trần Tử Nhiễm vừa gặm chân giò vừa hỏi:
Em Hai, sao thế?
Phong Phi Dịch lắc đầu, anh ta cũng gắp một cái chân giò, dùng đũa chậm rãi lóc thịt ra, động tác tỉ mỉ và nhã nhặn.
Chẳng phải anh Cả em phải đưa người yêu cũ về sao?
Chị đang nói tới Nam Tử Yên?
Trần Tử Nhiễm quay đầu:
Chẳng lẽ anh ta còn người yêu cũ nào khác?
Trần Tử Nhiễm bỗng khựng lại mọt chút, hạ giọng nói:
Em Hai, chị nói thầm với này, lần trước khi chị và Thiên Trường đi ăn món ăn của thành phố Phong, bọn chị đã đánh nhau. Bọn chị đã cho con nhỏ ác độc ấy một trận, cuối cùng cô ả đã báo cảnh sát…
Sau đó thì sao?
Trần Tử Nhiễm khịt mũi một cái:
Vào Cục Cảnh sát chứ sao, làm hại chị và Trần Tử Mặc bị quỳ một đêm.
Em Hai, em có thích Triệu Thư Vân không? Có thể cô ta đang lên kế hoạch tỏ tình với em đấy.
Phong Phi Dịch suýt thì bị sặc:
Khụ khụ… Em có giao tình với anh trai cô ta.
Trần Tử Nhiễm lo lắng ra mặt:
Em Hai, Triệu Thư Vân bị Văn Ly dạy hư rồi, em phải kiên định vào, đừng để cô ta tán đổ nhé.
Trần Tử Nhiễm
ồ
một tiếng.
Cô nhìn ra ngoài cửa xe, một lúc sau mới mở miệng:
Anh ta về chưa?
Hả?
Phong Phi Dịch cười một tiếng:
Bây giờ anh Cả đã về biệt thự rồi.
Ồ.
Nửa tiếng sau, tốc độ của chiếc xe bắt đầu giảm đi.
Nói đến đây, Trần Tử Nhiễm lại bắt đầu nhớ thành phố Vân.
Được, có cơ hội em nhất định sẽ đi.
Trần Tử Nhiễm gật đầu lia lịa:
Món này cũng ngon lắm, quả nhiên thức ăn cứ phải ở bản địa mới chính cống, ngon hơn nhà hàng mà chị và Thiên Trường từng ăn nhiều…
Ăn xong, hai người cùng ra khỏi nhà hàng, lúc này Trần Tử Nhiễm mới không nhịn được nói:
Em Hai, em đã nghe câu ‘chị dâu như mẹ’ chưa?
Phong Phi Dịch quay đầu lại, vẻ mặt như đang dò hỏi.
Trần Tử Nhiễm chân thành nói:
Em nghe chị khuyên, Triệu Thư Vân không được đâu, nếu em vã lắm rồi thì để hôm nào chị sẽ giới thiệu một cô gái tốt bụng và xinh đẹp hơn Triệu Thư Vân cho em. Bây giờ chị là chị dâu của em, có chức trách như mẹ em, em cứ yên tâm, chị nhất định sẽ lựa chọn một vị hôn thê tốt cho em!
Em sẽ cố gắng… Không chấp thuận cô ta.
Trần Tử Nhiễm choáng váng luôn rồi, thấy chưa, thấy chưa! Cô biết ngay là sẽ thế này mà, tối nay Triệu Thư Vân mặc bộ lễ phục ấy, đàn ông không rung rinh mới là lạ.
Trần Tử Nhiễm không nói gì nữa, nhưng trong lòng thì cồn cào hết cả lên, phải làm thế nào để Phong Phi Dịch không sập hố đây?
Chị dâu, em muốn hỏi chị, xiên nướng mà chị vừa nói là một loại thức ăn à?
Hở??
Trần Tử Nhiễm không thể tin nổi, đúng là cậu ấm nhà giàu có khác, không dính khói lửa nơi trần gian gì cả.
Ăn uống xong xuôi, bọn họ quay trở lại xe.
Em Hai, bây giờ phải đi về hả?
Phong Phi Dịch cười:
Chị dâu, bây giờ là mười một giờ đêm rồi.
Chiếc xe vào biệt thự, nhưng bị chặn lại.
Hai bảo vệ đứng ở cổng tiến lên xem.
Phong Phi Dịch hạ kính xe xuống:
Tôi đưa phu nhân về.
Không có gì, em tưởng muộn thế này rồi thì chị sẽ không ăn món ăn nhiều dầu mỡ như thế này nữa.
Có gì đâu. Em không biết đâu, lúc chị ở thành phố Vân, cứ một tuần thì phải đến ba ngày là chị đi ăn xiên nướng.
Hơn nữa còn uống cả rượu!
Phong Phi Dịch thu nụ cười lại, chân thành nói:
Chị dâu, tuy rằng em có giao tình với anh trai Triệu Thư Vân, nhưng em không thích cô ta.
Trần Tử Nhiễm cười ha ha trong lòng, vậy nên vừa rồi anh ta giỡn mặt với cô thật chứ sao!
Thôi bỏ đi, chỉ cần không thích con ả Triệu Thư Vân đó là được, chứ nghĩ tới chuyện phải làm chị em dâu với loại con gái dối trá đó là Trần Tử Nhiễm lại cảm thấy rùng mình.
Người ta luôn nói con gái theo đuổi con trai bao giờ như cách một tấm giấy mỏng, kiểu gì cũng dễ hơn. Tuy rằng nhân cách của Triệu Thư Vân chẳng ra sao, nhưng dù sao cũng đẹp hơn Văn Ly nhiều. Phong Phi Dịch tuổi trẻ xốc nổi, lại có mối quan hệ tốt với anh trai cô ta, rất dễ bị mê hoặc.
Phong Phi Dịch nhướng mày lên, anh ta bỗng nổi hứng trêu đùa, cố tình trầm mặt một lát rồi mới mở miệng nói:
Em sẽ cố gắng.
Trần Tử Nhiễm sửng sốt:
Hả?
Nghe thấy lời nói của Phong Phi Dịch, bảo vệ ấn tai nghe bluetooth báo cáo với phòng giám sát chính, sau đó cung kính cúi chào.
Cổng chính mở ra, chiếc xe chậm rãi lái vào.
Trong biệt thự sáng đèn, chứng tỏ có người trong đó.
Thực ra lúc này đã qua giờ ăn tối lâu rồi, đầu bếp của3 nhà hàng cũng đã kết thúc công việc, nhưng ông chủ đã gọi bọn họ tới tăng ca đột xuất, nói là khách rất quan trọng.
Trần Tử N9hiễm không biết bởi vì mình thèm ăn nên mười mấy nhân viên của nhà hàng đành phải tới tăng ca.
Không bao lâu sau, thức ăn được6 bưng lên.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Trần Tử Nhiễm lập tức mở cửa xe ra.
Chị dâu.
Phong Phi Dịch lên tiếng gọi cô lại.
Trần Tử Nhiễm quay đầu lại.
Trần Tử Nhiễm cầm đũa:
Em Hai, chúng ta bắt đầu ăn đi.
Thấy cô vội vã như thế, Phong Phi Dịch không khỏi 5buồn cười:
Chị dâu ăn đi.
Nghe vậy, Trần Tử Nhiễm không hề khách khí, cô cầm đũa lên gắp miếng chân giò to nhất trên bàn.
Chị không sợ béo à?
Trần Tử Nhiễm giơ cánh tay lên:
Không, chị vẫn rất thon thả đấy thôi, bây giờ còn trẻ, ăn thế nào cũng không béo, đợi lớn tuổi hơn thì đoán chừng sẽ phải khống chế lượng thức ăn.
Nghĩ tới đó, Trần Tử Nhiễm lại muốn than vãn.
Xiên nướng là một loại món ăn đêm, trong đại đa số tình huống nó đều chỉ thịt nướng, cậu biết thịt nướng chứ? Dùng que xiên thức ăn thành chuỗi, sau đó đặt lên bếp nướng…
Ừm, cái này thì em biết.
Sau này có cơ hội tới thành phố Vân, chị nhất định phải dẫn em đi ăn xiên nướng của nhà chị Trương, kỹ thuật nướng ở đấy xịn lắm, thịt dê non mềm mới mẻ rắc bột thì là Ai Cập lên, kết hợp với một chút rượu, quả thực là tuyệt phẩm trên đời!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tử Nhiễm, khóe môi Phong Phi Dịch cong lên, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Cô chị dâu này của anh ta đúng là đồ hâm!
Trần Tử Nhiễm cạn lời nhìn anh ta:
Em giỡn mặt với chị hả?
Chị dâu, sau này ở thành phố Phong, có thể chị sẽ không thể giống như khi ở thành phố Vân được đâu.
Trần Tử Nhiễm chẹp miệng gật đầu:
Chị biết mà.
Mà này.
Trần Tử Nhiễm bỗng nghĩ tới điều gì đó.
Chị dâu, giữa Nam Tử Yên và anh Cả không phải như những gì chị nghĩ đâu, giữa chị ấy và anh Cả là tình cảm thời niên thiếu, lúc yêu nhau bọn họ còn rất trẻ, sau này chia tay cũng cắt đứt liên lạc.
Trần Tử Nhiễm chẳng mấy để ý:
Chị biết, ai mà chẳng có mối tình đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.