Chương 740: Cớ sao nhiễm phong trần (39)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1505 chữ
- 2022-02-19 04:20:22
Tiền Chính Kỳ, chẳng phải anh đã chết rồi sao?
Tiền Chính Kỳ lập tức nước mắt lưng tròng:
Ông Hoắc, những người mà tôi dẫn 8tới hầm mỏ ở thành phố Phần đều bị chôn vùi hết rồi, chỉ có một mình tôi sống sót.
Thành phố Phần
,
hầm mỏ
là những từ ng3ữ liên quan đến một trong những vụ việc được quan tâm nhất năm nay.
Ông ta vừa dứt lời, những người đang ngồi ở đây đều cảm thấy khiếp sợ.
Nếu chỉ có một mình Quách Đỉnh Văn của bộ phận thi công thì làm sao có thể đồng thời cấu kết với người của bộ phận xét duyệt, bộ phận đầu tư, và thậm chí là bộ phận thống kê?
Tiền Chính Kỳ thuộc tổ điều tra do nhà họ Hoắc cử tới thành phố Phần, tra được nhiều chuyện như thế, lẽ nào ông ta không báo cáo lại với nhà họ Hoắc?
Lời nói của Tiền Chính Kỳ khiến những người có mặt ở đây sửng sốt.
Nói như thế thì hầm mỏ số 3 bị sập hồi đầu năm là bởi vì chất lượng công trình không đạt tiêu chuẩn?
Nhưng đó là cả một công trình, ngoài việc đấu thầu của bộ phận thi công thì còn liên quan đến việc kiểm duyệt của bộ phận xét duyệt, thậm chí còn có cả bộ phận đầu tư… Tính như thế thì không biết sẽ liên quan đến bao nhiêu ban ngành.
Ngay lập tức, những người có mặt ở đây bắt đầu nhìn người nhà họ Hoắc bằng ánh mắt khác thường.
Tiền Chính Kỳ bỗng
sống lại
vào đúng ngày tổ chức đám cưới của Hoắc Tử Ngang, còn công khai tất cả những gì điều tra được ở thành phố Phần ra, tuy rằng luôn miệng nói là do Quách Đỉnh Văn làm, nhưng trên thực tế, không cần nói thì mọi người cũng biết ông ta đang nhằm vào Quách Đỉnh Văn hay là nhà họ Hoắc.
Lúc này, hai bảo vệ chạy tới trước mặt Tiền Chính Kỳ, mỗi người đứng một bên, định lôi ông ta ra ngoài.
Tiền Chính Kỳ là người dẫn đầu tổ điều tra ấy. Đầu tháng trước, một nhóm gồm tám người đã tới thành phố Phần điều tra. Trong một lần khảo sát, nhóm của Tiền Chính Kỳ tới khu làm việc số 13 thuộc hầm mỏ số 3 và gặp sự cố sập hầm, tất cả đều bị chôn vùi.
Cuối cùng, thi thể của bọn họ đều được tìm ra, toàn bộ tám thành viên trong tổ điều tra, bao gồm cả Tiền Chính Kỳ đều tử vong.
Nhưng hiện tại, Tiền Chính Kỳ lại xuất hiện ở đây, không ít người từng làm việc với Tiền Chính Kỳ đã nhận ra ông ta. Ai nấy đều giật nảy mình như thể nhìn thấy xác chết sống dậy.
Nhưng Tiền Chính Kỳ lại loạng choạng đứng lên. Ông ta ôm ngực, khóe miệng không ngừng chảy máu, nhìn Hoắc Hữu và Hoắc Tử Ngang rồi lại quay đầu nhìn Quách Đỉnh Văn.
Bất chợt, ông ta nở nụ cười, máu me dính đầy miệng, khiến ông ta trở nên đáng sợ.
Quách Đỉnh Văn, ông không chỉ mưu lợi cho em vợ ông, mà còn cấu kết với bộ phận thống kê, giấu giếm số người bị nạn. Từ đầu năm đến giờ, rõ ràng có hai mươi ba người thiệt mạng vì sự cố công trình, nhưng con số báo cáo lên trên lại chưa tới mười người, rốt cuộc ông có rắp tâm gì đây! Có rắp tâm gì đây!
Thành phố Phần là khu vực chủ chốt sinh ra các quặng kim 9loại trong nước. Hầm mỏ số 3 được đầu tư trong đợt đầu năm nay là mỏ quặng lớn nhất cả nước hiện giờ, lượng khai thác hằng năm có thể6 đạt đến ba triệu năm trăm ngàn tấn. Cả công trình ấy, từ việc đấu thầu cho đến việc đầu tư xây dựng đều được chú ý cao độ.
N5hưng kể từ đầu năm, khi đầu tư xây dựng xong, hầm mỏ số 3 thường xuyên xảy ra những sự cố lớn nhỏ, cứ cách một khoảng thời gian lại xuất hiện tình trạng sập hầm ở phạm vi nhỏ. Tính đến cuối quý một, số người tử vong vì sự cố đã lên tới mười người.
Trong Bộ Kinh tế, ngành năng lượng vốn là do nhà họ Hoắc phân công quản lý, xảy ra chuyện lớn như thế, tất nhiên là nhà họ Hoắc cũng phải cử người đi điều tra.
Câu nói ấy của Tiền Chính Kỳ nhanh chóng khơi dậy sự tò mò của mọi người. Rõ ràng Tiền Chính Kỳ chết vì sự cố, sao lại nói là chết oan chết uổng được đây?
Lẽ nào có người muốn đẩy ông ta vào chỗ chết?
Tiền Chính Kỳ nhìn Hoắc Hữu, nói rõ ràng từng chữ một:
Ông Hoắc, tôi muốn tố cáo Quách Đỉnh Văn của bộ phận thi công vì đã lấy việc công để mưu cầu lợi ích cá nhân, làm trái với quy định. Trong quá trình đấu thầu, để giúp anh em đồng hao kiếm chác lợi ích, ông ta đã giấu giếm cấp trên, nhận thầu ba kỳ công trình cho em vợ mình!
Hoắc Hữu nhanh chóng đánh mắt với Hoắc Tử Ngang.
Hoắc Tử Ngang đặt ly rượu xuống, đi tới trước mặt Tiền Chính Kỳ và đỡ ông ta lên:
Chú Tiền, chú đứng lên đi đã. Chú gặp nạn không chết, mọi người đều rất mừng, nhưng lúc trước ai cũng nghĩ là chú không qua được, vậy nên bây giờ mới hơi sợ hãi khi nhìn thấy chú. Để cháu sai người đưa chú đi nghỉ ngơi trước, có gì đợi kết thúc đám cưới của cháu rồi nói.
Thế nhưng Tiền Chính Kỳ lại giữ nguyên tư thế quỳ trên mặt đất. Ông ta vươn tay đẩy Hoắc Tử Ngang ra, nhanh chóng dập đầu với Hoắc Hữu:
Ông Hoắc, sở dĩ Tiền Chính Kỳ này thoát chết nhiều lần là bởi vì tôi không muốn chết oan chết uổng. Khi bị đá đè lên người, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ…
Nghe ông ta nói như thế, Quách Đỉnh Văn hận đến mức muốn xông lên giết Tiền Chính Kỳ ngay tại chỗ:
Tiền Chính Kỳ, mẹ kiếp, ông đừng có mà ngậm máu phun người!
Vừa nói, ông ta vừa giơ chân lên đá vào ngực Tiền Chính Kỳ, khiến Tiền Chính Kỳ ngã lăn ra đất.
Vốn dĩ Tiền Chính Kỳ đang bị thương chưa lành hẳn, Quách Đỉnh Văn đá một cú như thế, ông ta lập tức hộc máu.
Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Hữu và Hoắc Tử Ngang lập tức thay đổi.
Vốn dĩ Quách Đỉnh Văn của bộ phận thi công cũng ngồi cách đó không xa, Tiền Chính Kỳ vừa xuất hiện là ông ta đã chú ý tới tình hình bên này rồi. Thấy Tiền Chính Kỳ định tố cáo mình, ông ta vội vàng chạy tới, chỉ vào Tiền Chính Kỳ và nói:
Tiền Chính Kỳ, ông bị điên hay sao mà dám tố cáo tôi?!
Tiền Chính Kỳ quay đầu nhìn ông ta:
Quách Đỉnh Văn, người mà tôi tố cáo chính là ông đó! Ông nhận thầu công trình suốt ba kỳ cho em vợ mình thì đã đành, nhưng em vợ ông còn mất hết nhân tính, xi măng cốt thép toàn dùng hàng kém chất lượng, nếu thằng em vợ của ông không ăn chặn của công trình thì sao hầm mỏ số 3 lại bị sập nhiều lần như thế?!
Khu vực bên này xôn xao lên, ngoài mấy người biết chuyện thì những người còn lại đều không ngồi yên được.
Người nhà của họ nhà gái cũng cử người tới hỏi thăm tình hình.
Hoắc Tử Ngang nháy mắt với bảo vệ, định kéo Tiền Chính Kỳ ra ngoài trước.
Khoan đã!
Vưu Hồng bỗng lên tiếng.
Ai cho phép các cậu đưa ông ấy đi?
Hoắc Hữu nhìn Vưu Hồng, rốt cuộc ông ta cũng phát cáu:
Vưu Hồng, hôm nay là lễ cưới của con trai tôi, nếu ông không ngồi yên được thì về nhà họ Vưu đi, nhà họ Hoắc dọn dẹp hội trường, đến lượt ông xen vào chắc?
Phong Diệc Hành chậm rãi nhấp một ngụm trà:
Chính tôi đã đưa Tiền Chính Kỳ tới đây, nên hỏi ý kiến của tôi trước khi đưa ông ta đi chứ nhỉ?
Hoắc Hữu nhìn Phong Diệc Hành, ông ta đang đoán xem Phong Diệc Hành định giở trò gì, thì ra mục đích là như thế.
Ông ta không còn thời gian để suy nghĩ xem Tiền Chính Kỳ biết bao nhiêu, Phong Diệc Hành biết bao nhiêu, bởi vì hiện tại, điều ông ta biết rõ nhất là Tiền Chính Kỳ càng ở đây lâu thì nhà họ Hoắc càng gặp phải mối uy hiếp nặng nề hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.